Chương 54

Những ngày sau đó, Hải Tiêu Tiêu bận rộn với việc chuẩn bị cho đám cưới. Trương Diệp Thành không hổ là người đàn ông quyết đoán, anh nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, từ việc chọn nhà hàng, váy cưới, đến việc mời khách. Hải Tiêu Tiêu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy choáng ngợp trước tốc độ của anh.

Trong khi đó, em gái cô, Hải Hoa Tiếu, đã hồi phục hoàn toàn sau tai nạn và trở lại trường học. Khi biết chị gái sắp cưới Trương Diệp Thành, cô nhóc ôm chầm lấy Hải Tiêu Tiêu, hét lên:

– Chị, chị đúng là cao tay! Lừa được cả thầy Trương, em phục chị sát đất luôn!

Hải Tiêu Tiêu lườm em gái, véo má cô nhóc.

– Lừa cái gì mà lừa! Là anh ấy tự nguyện, hiểu chưa?

Hải Hoa Tiếu cười hì hì, rồi lén thì thầm:

– Nhưng chị ơi, thầy Trương đẹp trai thế, chị phải cẩn thận, đừng để người khác cướp mất!

Câu nói của em gái khiến Hải Tiêu Tiêu thoáng chột dạ. Cô nhớ đến Lý Diệp Chi, người phụ nữ từng xuất hiện bên Trương Diệp Thành. Dù anh đã giải thích rằng giữa họ không có gì, nhưng cô vẫn không thể xóa bỏ cảm giác bất an.

* * *

Một buổi chiều, khi Hải Tiêu Tiêu đang thử váy cưới ở tiệm áo, Lý Diệp Chi bất ngờ xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Hải Tiêu Tiêu cứng người, tay siết chặt mép váy cưới.

– Hải Tiêu Tiêu, cô đúng là may mắn. – Lý Diệp Chi nói, giọng đầy mỉa mai. – Tôi không ngờ anh Thành lại chọn một cô gái… bình thường như cô.

Hải Tiêu Tiêu mím môi, cố giữ bình tĩnh.

– Cảm ơn lời khen. Nhưng tôi nghĩ anh ấy chọn tôi không phải vì may mắn, mà vì anh ấy yêu tôi.

Lý Diệp Chi bật cười, ánh mắt lóe lên tia ghen tị.

– Yêu? Cô nghĩ tình yêu kéo dài được bao lâu? Anh Thành là người đàn ông tham vọng, anh ấy cần một người phụ nữ xứng tầm, không phải một cô gái chỉ biết giả danh đi học thay em gái.

Lời nói của Lý Diệp Chi như một nhát dao đâm vào lòng Hải Tiêu Tiêu. Cô biết mình không phải người xuất sắc, không giàu có, không quyền lực. Nhưng cô tin vào tình cảm của Trương Diệp Thành. Cô đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Lý Diệp Chi.

– Có lẽ cô đúng, tôi không xứng tầm. Nhưng anh ấy chọn tôi, và tôi sẽ làm mọi thứ để anh ấy hạnh phúc. Còn cô, nếu không buông bỏ, người đau khổ sẽ là cô thôi.

Lý Diệp Chi sững người, không ngờ Hải Tiêu Tiêu lại đáp trả mạnh mẽ như vậy. Cô ta nghiến răng, quay người bỏ đi, nhưng không quên để lại một câu:

– Cô cứ chờ xem, Hải Tiêu Tiêu. Tôi sẽ không để cô toại nguyện dễ dàng đâu.

Hải Tiêu Tiêu thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế. Cô không sợ Lý Diệp Chi, nhưng những lời của cô ta vẫn khiến cô suy nghĩ. Liệu cô có đủ tốt để ở bên Trương Diệp Thành mãi mãi?

Tối đó, khi Trương Diệp Thành đến đón cô, anh nhận ra ngay tâm trạng bất thường của cô. Anh dừng xe, kéo cô vào lòng, giọng trầm thấp:

– Ai làm em buồn? Nói tôi nghe.

Hải Tiêu Tiêu kể lại chuyện gặp Lý Diệp Chi, giọng run run. Trương Diệp Thành siết chặt cô, ánh mắt lóe lên tia giận dữ.

– Cô ta dám nói thế với em? Tiêu Tiêu, nghe tôi. Tôi chọn em không vì em là ai, mà vì em là em. Tôi không cần một người phụ nữ “xứng tầm”, tôi chỉ cần em.

Hải Tiêu Tiêu ngước mắt, thấy sự chân thành trong mắt anh. Cô mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh.

– Anh đúng là mồm mép. Nhưng… em tin anh.

Anh cười, cúi xuống hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy yêu thương. Bàn tay anh vuốt ve lưng cô, khiến cô rùng mình.

– Vậy để tôi chứng minh thêm cho em nhé? – Anh thì thầm, môi lướt xuống cổ cô.

Hải Tiêu Tiêu đỏ mặt, đẩy anh ra, hét lên:

– Đồ biến thái! Lái xe về đi, em đói rồi!

Trương Diệp Thành cười lớn, khởi động xe, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, như muốn nói rằng anh sẽ không bao giờ để cô rời xa mình.

Bình luận

Để lại bình luận