Chương 56

Hải Tiêu Tiêu thức dậy trong căn phòng ngập mùi biển mặn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính lớn, chiếu lên tấm chăn trắng tinh nơi cô và Trương Diệp Thành đang quấn quýt. Tuần trăng mật ở biệt thự ven biển đã trôi qua được ba ngày, nhưng cô vẫn cảm thấy như vừa bước vào một giấc mơ. Trương Diệp Thành nằm bên cạnh, cánh tay rắn chắc ôm chặt eo cô, hơi thở đều đặn phả lên gáy cô.

Cô khẽ xoay người, ngắm nhìn gương mặt anh khi ngủ. Lông mi dài, sống mũi cao, đôi môi mỏng thường xuyên cong lên nụ cười yêu nghiệt – tất cả vẫn khiến trái tim cô rung lên từng nhịp, như ngày đầu gặp anh trong lớp học. Cô đưa tay chạm nhẹ vào má anh, thì thầm:

– Đồ biến thái, ngủ mà cũng đẹp trai thế này, không công bằng chút nào.

Đột nhiên, bàn tay anh siết chặt, kéo cô sát vào ngực. Giọng anh khàn khàn vang lên, mang theo ý cười:

– Vợ à, dám nói xấu chồng ngay sáng sớm? Phải phạt thôi.

Hải Tiêu Tiêu chưa kịp phản kháng, anh đã lật người đè cô xuống, đôi môi nóng bỏng áp lên môi cô. Nụ hôn sâu và mãnh liệt, mang theo hương vị biển và sự chiếm hữu quen thuộc. Bàn tay anh luồn dưới áo ngủ mỏng, vuốt ve làn da mềm mại, khiến cô rùng mình.

– Trương Diệp Thành… mới sáng mà… – Cô thở hổn hển, cố đẩy anh ra, nhưng ánh mắt anh lại lấp lánh, như một con sói đói.

– Sáng sớm là thời điểm tốt nhất để yêu thương vợ. – Anh thì thầm, cắn nhẹ lên vành tai cô. – Hay em muốn tôi để em nghỉ ngơi, rồi chiều “tính sổ” luôn một thể?

Cô đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực anh, nhưng không kìm được nụ cười. Cuối cùng, cô đành để anh kéo mình vào một buổi sáng ngọt ngào và nóng bỏng, nơi chỉ có tiếng sóng biển và những lời thì thầm yêu thương.

* * *

Sau bữa sáng, hai người đi dạo trên bãi biển. Hải Tiêu Tiêu để chân trần, váy maxi tung bay trong gió, tay đan chặt vào tay Trương Diệp Thành. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, trông vừa thoải mái vừa quyến rũ.

– Anh này, sau tuần trăng mật, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? – Cô hỏi, mắt nhìn ra đường chân trời xa xăm.

Anh dừng bước, quay sang nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc.

– Trở về, tôi sẽ tiếp tục công việc ở công ty gia đình. Còn em, em muốn làm gì? Tôi không muốn em phải lo lắng về tiền bạc, nhưng nếu em muốn làm việc, tôi sẽ ủng hộ.

Hải Tiêu Tiêu ngẩn người. Từ khi giả danh đi học thay em gái, cô chưa từng nghĩ nghiêm túc về tương lai. Cô vốn chỉ là một cô gái bình thường, không tham vọng lớn, nhưng lời của anh khiến cô suy nghĩ.

– Em… em muốn thử làm gì đó liên quan đến game. – Cô nói, giọng hơi ngập ngừng. – Em thích chơi “Vũ Kiếm Khách”, và em nghĩ có thể làm việc liên quan đến thiết kế hoặc tổ chức sự kiện game.

Trương Diệp Thành mỉm cười, vuốt tóc cô.

– Nghe hay đấy. Tôi có quen vài người trong ngành, để tôi giới thiệu cho em. Nhưng nhớ, đừng để đám con trai trong Bang Hội dụ dỗ em, đặc biệt là tên Tề Thương kia.

Cô bật cười, véo cánh tay anh.

– Anh ghen hoài! Tề Thương giờ chỉ là bạn thôi, anh đừng có nghĩ lung tung!

Anh nhướng mày, kéo cô vào lòng, thì thầm:

– Bạn? Với tôi, bất kỳ tên đàn ông nào nhìn em quá ba giây đều là đối thủ.

Hải Tiêu Tiêu đỏ mặt, nhưng lòng lại ngọt ngào. Cô tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng sóng biển, thầm nghĩ: “Có anh bên cạnh, em chẳng sợ gì cả.”

Nhưng buổi chiều hôm đó, khi hai người đang chuẩn bị bữa tối, Hải Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Cô vịn vào bàn bếp, mồ hôi lấm tấm trên trán. Trương Diệp Thành lập tức nhận ra, vội chạy đến đỡ cô.

– Tiêu Tiêu, em sao thế? – Anh lo lắng, giọng run run.

Cô lắc đầu, cố cười:

– Chắc em mệt thôi, không sao đâu.

Nhưng anh không tin, lập tức bế cô lên, đặt vào xe, và lái thẳng đến bệnh viện gần nhất. Hải Tiêu Tiêu muốn phản đối, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của anh, cô đành im lặng.

Tại bệnh viện, sau một loạt xét nghiệm, bác sĩ mỉm cười thông báo:

– Chúc mừng anh chị, chị nhà đang mang thai được khoảng năm tuần.

Hải Tiêu Tiêu sững sờ, tay vô thức chạm vào bụng. Mang thai? Cô? Trương Diệp Thành đứng bên cạnh, ban đầu ngỡ ngàng, rồi bật cười lớn, ôm chầm lấy cô.

– Tiêu Tiêu, chúng ta sắp có con rồi! – Anh hôn lên trán cô, mắt lấp lánh niềm vui.

Cô đỏ mặt, vừa vui vừa lo. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhưng nhìn nụ cười của anh, cô biết mình không đơn độc.

Bình luận

Để lại bình luận