Chương 59

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, và thai kỳ của Hải Tiêu Tiêu đã bước sang tháng thứ tám. Bụng cô giờ tròn vo, khiến cô di chuyển chậm chạp hơn, nhưng ánh mắt cô luôn lấp lánh niềm vui khi nghĩ đến đứa con sắp chào đời. Trương Diệp Thành, như một người chồng mẫu mực, không rời cô nửa bước, từ việc xoa bóp chân cho cô mỗi tối đến việc đọc sách về chăm sóc trẻ sơ sinh với vẻ mặt nghiêm túc đến buồn cười.

Một buổi sáng, Hải Tiêu Tiêu ngồi trên sofa, tay vuốt bụng, nhìn Trương Diệp Thành đang lắp ghép chiếc nôi gỗ trong phòng khách. Anh mặc áo thun trắng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra từng con ốc vít. Cô bật cười, gọi:

– Anh Thành, anh làm như lắp phi thuyền vũ trụ ấy! Cẩn thận thế làm gì?

Anh ngẩng đầu, lườm cô, nhưng khóe môi cong lên.

– Đây là nôi cho con chúng ta, phải hoàn hảo chứ. Em cứ ngồi yên đó, đừng lộn xộn, kẻo tôi phạt em.

Hải Tiêu Tiêu le lưỡi, làm mặt quỷ, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Cô thích nhìn anh như thế này – không còn là “thầy giáo biến thái” bá đạo, mà là một người đàn ông dịu dàng, sẵn sàng làm mọi thứ cho gia đình.

* * *

Buổi chiều, Hải Hoa Tiếu và Túy Lương Lương đến thăm. Hải Hoa Tiếu, giờ đã là cô gái năng động ở trường, mang theo một túi đồ chơi trẻ em, hào hứng khoe:

– Chị, em chọn mấy món này cho cháu! Có cái xúc xắc kêu leng keng, dễ thương lắm! Cháu mà giống chị, chắc nghịch ngợm lắm đây!

Túy Lương Lương cười, chen vào:

– Nếu giống thầy Trương thì nguy to, chắc cả nhà chị sẽ bị nó quậy tung!

Trương Diệp Thành, đang bưng khay nước ra, nghe thấy liền nhướng mày.

– Hai cô nhóc này, dám nói xấu tôi trước mặt vợ tôi à? Coi chừng tôi đuổi về đấy.

Hải Tiêu Tiêu bật cười, kéo tay em gái và bạn ngồi xuống. Không khí trong nhà tràn ngập tiếng cười, nhưng cô không khỏi cảm thấy một chút mệt mỏi. Dạo gần đây, cô hay bị đau lưng và khó ngủ, có lẽ vì thai kỳ sắp đến giai đoạn cuối.

Tối đó, sau khi khách về, Trương Diệp Thành nhận ra cô hơi uể oải. Anh kéo cô nằm xuống giường, nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho cô.

– Có đau lắm không? – Anh hỏi, giọng lo lắng.

Cô lắc đầu, mỉm cười.

– Không sao, chỉ hơi mệt thôi. Anh đừng lo, em khỏe mà.

Anh không nói gì, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, rồi tiếp tục xoa bóp. Bàn tay anh ấm áp, dịu dàng, khiến cô dần thả lỏng, chìm vào giấc ngủ. Nhìn cô ngủ say, Trương Diệp Thành khẽ vuốt tóc cô, thì thầm:

– Tiêu Tiêu, cảm ơn em vì đã mang con đến cho tôi.

* * *

Vài ngày sau, Hải Tiêu Tiêu bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ Tề Thương. Anh gọi để chúc mừng cô sắp làm mẹ, đồng thời thông báo rằng sự kiện game cô tham gia tổ chức đã thành công rực rỡ.

– Tiêu Tiêu, em có năng khiếu đấy. Sau khi sinh, nếu muốn, tôi có thể giới thiệu em vào một công ty game lớn. – Tề Thương nói, giọng thân thiện.

Cô mỉm cười, cảm ơn anh, nhưng không hứa hẹn gì. Cô biết Trương Diệp Thành vẫn hơi “ghen” với Tề Thương, dù anh ta giờ chỉ là bạn. Nhưng cô không ngờ, cuộc gọi này lại bị Trương Diệp Thành nghe thấy một phần khi anh bước vào phòng.

Tối đó, anh im lặng hơn bình thường, ánh mắt thoáng chút lạnh lùng. Hải Tiêu Tiêu nhận ra, nhưng không biết lý do. Khi cô hỏi, anh chỉ nhàn nhạt đáp:

– Không có gì. Em nghỉ đi, đừng nghĩ nhiều.

Cô nhíu mày, cảm giác bất an dâng lên. Chẳng lẽ anh lại ghen? Nhưng lần này, cô quyết định không để mọi chuyện đi quá xa. Cô đứng dậy, ôm lấy anh từ phía sau, giọng nhỏ nhẹ:

– Anh Thành, anh giận em à? Nếu có gì, nói em nghe, đừng im lặng thế.

Anh khựng lại, quay người, nhìn vào mắt cô. Sau một lúc, anh thở dài, kéo cô vào lòng.

– Tôi không giận. Chỉ là… nghe em nói chuyện với Tề Thương, tôi lại sợ. Sợ em sẽ thấy tôi không đủ tốt, sợ em sẽ rời xa tôi.

Hải Tiêu Tiêu ngẩn người, rồi bật cười, véo má anh.

– Anh ngốc quá! Tề Thương chỉ là bạn, và anh là người em yêu nhất. Làm sao em rời xa anh được, nhất là khi chúng ta sắp có con?

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu đi. Anh cúi xuống, hôn cô thật sâu, nụ hôn mang theo cả sự xin lỗi và tình yêu mãnh liệt. Bàn tay anh vuốt ve lưng cô, cẩn thận để không làm cô mệt.

– Tha thứ cho tôi nhé, bà Trương. – Anh thì thầm, cắn nhẹ lên vành tai cô.

Cô đỏ mặt, đẩy anh ra, lườm:

– Tha, nhưng không được ghen lung tung nữa!

Anh cười lớn, ôm cô chặt hơn, và đêm đó, họ ngủ trong vòng tay nhau, xóa tan mọi hiểu lầm nhỏ bé.

Bình luận

Để lại bình luận