Chương 15

Côn ŧᏂịŧ của Lâm Liệt cầm trong tay nặng trịch, hai viên tinh hoàn vừa tròn vừa to, cô đã bắt đầu mong chờ nó mà cứng lên thì sẽ như thế nào.
Tinh hoàn của đàn ông cực kỳ nhạy cảm. Lúc này Lâm Liệt không thể nào không có cảm giác.
Cánh tay anh cựa quậy, đôi mắt chợt mở ra, phát hiện Lâm Nguyệt đang nằm trong lòng mình, còn không mặc quần áo.
“Em…”
Lâm Nguyệt giơ một ngón tay lên chặn trước miệng Lâm Liệt, ngăn cản anh đặt câu hỏi: “Suỵt… Anh đừng kêu, coi chừng bị người ta nghe thấy đó.”
“Em đang làm gì vậy hả?” Lâm Liệt hạ giọng hỏi cô, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngủ chung với anh chứ sao. Ui cha, nó to lên kìa.” Lâm Nguyệt chớp mắt cười nói.
Cái gì to lên? Lâm Liệt cúi đầu nhìn thì thấy một bàn tay trắng nõn đang cầm ©ôи ŧɧịŧ của mình, là ©ôи ŧɧịŧ của mình cứng lên.
“Đây là phản ứng sinh lý, em đừng càn quấy nữa, mau bỏ ra cho anh.” Lâm Liệt răn dạy.
“Sao anh lại mắng em chứ? Em không nghe!”
Lâm Nguyệt cảm thấy rất tủi thân vì thái độ của anh. Tay cô càng nắm chặt cây gậy thịt kia hơn, hai chân còn kẹp chặt thân thể Lâm Liệt, không cho anh đẩy mình ra.
Toàn thân Lâm Liệt đều trở nên cứng đờ, thân thể mềm mại và mùi hương thơm tho của người con gái đang kề sát thân thể của mình.
Anh càng ngày càng cứng rắn, nhưng lại không thể quá nghiêm khắc đối với Lâm Nguyệt, đành phải dỗ dành cô: “Anh sai rồi, ngoan, mau xuống dưới đi, làm thế này thì còn ra thể thống gì?”
“Một mình em ngủ trong phòng anh không quen, lạnh lắm.”
Lâm Nguyệt ôm chầm vòng eo của Lâm Liệt, cả người dính sát lên người anh. Đại nhục bổng của anh chọc vào bụng dưới của cô, Lâm Nguyệt lại cảm thấy tiểu huyệt ngứa ngáy, bắt đầu muốn phát tao.
“Em ngủ một mình mười mấy năm rồi, hơn nữa chẳng lẽ anh còn ấm hơn cả điều hòa hay sao?”
Lâm Liệt vẫn giữ lại một chút lý trí cuối cùng, ôn tồn nói chuyện với cô. Nhưng anh cũng sắp kiên trì hết nổi rồi, Liễu Hạ Huệ cũng không dễ làm đâu.
“Tóm lại là em không thích… Anh nói đi, tại sao anh lại dẫn nữ đồng nghiệp về nhà?” Lâm Nguyệt bắt đầu kiếm cớ gây sự.
“Cô ấy say rượu, nhà lại xa, anh nghĩ hôm nay cô ấy đã giúp anh, cho cô ấy ngủ nhờ một đêm cũng coi như trả lại ân tình.” Lâm Liệt giải thích.
“Hôm nay đến nhà chúng ta ngủ nhờ, ngày mai có phải sẽ trở thành chị dâu của em không? Không được, em không muốn…”
Lâm Nguyệt ôm cổ Lâm Liệt, điên cuồng làm nũng: “Em không muốn anh có bạn gái đâu, lỡ cô ấy làʍ t̠ìиɦ với anh thì sao, hu hu…”
“Em đang nói gì vậy?” Lâm Liệt điếng người, không ngờ anh lại không biết mỗi ngày Lâm Nguyệt đều đang suy nghĩ những gì.
Khựng lại một lát, anh nói: “Nhưng tạm thời anh không có ý định yêu đương. Với lại sao em lại không muốn có chị dâu? Chẳng lẽ anh phải độc thân cấm dục cả đời hay sao?”
“Không phải, anh có em là đủ rồi.” Lâm Nguyệt lau nước mắt, nhìn thẳng vào Lâm Liệt.
Trái tim Lâm Liệt cứ như bị đụng một phát thật mạnh, đầu óc mơ mơ màng màng. Giọng nói của anh hơi khàn khàn: “Em có biết mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên là biết. Em muốn anh cho em tất cả tình yêu của anh, lớn nhục bổng của anh cũng là của em, nữ nhân khác không được dùng.”
Lâm Nguyệt ngồi lên người Lâm Liệt, tuyên bố bằng giọng điệu bá đạo.
“Vậy thì em phải chịu trách nhiệm với anh, hơn nữa không có cơ hội để hối hận đâu đấy.”
Ánh mắt Lâm Liệt thâm trầm như lớn dương. Anh nâng eo hất ngã Lâm Nguyệt đang ngồi trên người mình, giành lại quyền chủ động, cúi xuống hôn lên môi em gái, sau đó nhận được phản ứng nhiệt liệt của Lâm Nguyệt.

Bình luận

Để lại bình luận