Chương 32

“A ~ anh nhanh lên một chút.”
Lâm Nguyệt cảm thấy tốc độ rút ra cắm vào của Tần Thư quá chậm, không khỏi lên tiếng thúc giục anh.
“Em muốn bị vây xem à?” Nghe vậy, Tần Thư không khỏi bị chọc tức tới mức bật cười.
Người sợ bị phát hiện là cô, người chê tốc độ thao huyệt quá chậm cũng là cô.
Đã vậy, anh phải trừng phạt cô mới được.
Bởi vì là tư thế đâm vào từ đằng sau, hơn nữa Tần Thư đang ngồi nên không tiện phát lực.
Anh bèn hơi nhổm người đứng dậy, phần háng thúc mạnh vào mông Lâm Nguyệt.
Bàn tay anh cầm chặt tay cô, bắt đầu điên cuồng cắm vào rồi lại rút ra, lớn ©ôи ŧɧịŧ đâm vào tiểu huyệt với tốc độ cực nhanh, bọt nước văng tung tóe từ chỗ giao cấu của hai người.
“A ~ A… Ưm… Mạnh quá… Em sắp bị thao bay mất rồi.”
Lâm Nguyệt cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ công kích mình từ đằng sau. Thân thể cô bị đâm tới mức không ngừng chao đảo, chỉ có thể giữ chặt cánh tay Tần Thư thì mới giữ được thăng bằng.
Một cơn gió thổi tới tốc bay làn váy của Lâm Nguyệt lên, thoáng chốc cặp mông tròn trĩnh của cô bị lõα ɭồ trong không khí, có thể nhìn thấy một cây ©ôи ŧɧịŧ thô tráng còn đang tiến vào rút ra từ bên trong cặp mông đó.
“A ~ Sướng quá… Em sắp không chịu được nữa rồi, sếp Tần…”
Lâm Nguyệt ngẩng cao cổ, gió thổi lên thân thể của cô man mát, trọng tâm của cơ thể cô đều bị dồn lên lớn nhục bổng đang cắm dưới mông. Huyệt khẩu co rút siết chặt, sắp sửa đạt đến cao trào.
“Kẹp chặt, không được chảy mất một giọt nào hết.” Tần Thư đá đạo nói, đồng thời thở hổn hển tấn công tiểu huyệt dâʍ đãиɠ mút chặt thân gậy của mình, qυყ đầυ nhét vào cổ đáy hυyệt̠, vừa thọc vào sâu bên trong vừa bắn tinh.
“Ư a ~ Nóng quá…”
Eo lưng Lâm Nguyệt cong lên, đồng thời cô cũng lên đỉnh, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra ngoài “phụt phụt”.
Sau cuộc mây mưa đầy thỏa mãn, theo quán tính, hai người không lập tức tách ra mà vẫn còn ôm nhau trong chốc lát.
Đến khi nhìn chung quanh, họ phát hiện có mấy người đang vây xem mình. Có lẽ những người đó không nhìn thấy gì, cũng có lẽ đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình ©ôи ŧɧịŧ xuất tinh bên trong hυyệŧ vừa nãy.
Lâm Nguyệt hơi luống cuống, nhưng lúc này Tần Thư đang tϊиɧ ŧяùиɠ lên não lại rút ©ôи ŧɧịŧ ra, “bẹp” một tiếng, huyệt khẩu của Lâm Nguyệt không khép lại được, chất lỏng trắng đục chảy ra ngoài.
Tần Thư xoay thân thể cô quay lại đối diện mình, sau đó mới đạp chân ga xe hơi.
Xe địa hình lại nổ máy lần nữa. Người chung quanh ngơ ngác thẫn thờ nhìn chiếc xe chở hai người rời đi.
“Tôi không nhìn nhầm chứ?”
“Không, tôi cũng thấy y chang như vậy.”
Phóng túng suốt chặng đường, Lâm Nguyệt đã hoàn toàn buông thả bản thân. Tần Thư cứ như mấy năm trời chưa được ăn miếng thịt nào.
À không, vốn dĩ anh đã bị bỏ đói mấy năm rồi mà.

Bình luận

Để lại bình luận