Chương 36

Lúc đi làm trong công ty, Lâm Nguyệt bị phái đi tìm đồng phục làm việc của nhân viên.
Theo trí nhớ của cô thì chắc là đồng phục được đặt trong phòng tạp vật, Lâm Nguyệt bèn đến đó tìm kiếm.
Bình thường phòng tạp vật rất vắng người, chỉ có hậu cần thỉnh thoảng sẽ đến đây lấy ít hàng.
Lúc tìm kiếm, Lâm Nguyệt cũng cảm thấy hơi vất vả, hơn nữa giá đỡ gần cửa không quá vững chắc, cứ lắc la lắc lư như sắp đổ.
Cũng không biết có phải là vì Lâm Nguyệt quá xui xẻo hay không mà lúc đi ngang qua cái giá, nó đột nhiên đổ ập xuống dưới.
Cô không kịp trốn tránh nên bị đập trúng, nhưng cũng may là ở chính giữa có khe hở, thân thể chỉ bị va đập mạnh nên đau đớn chứ không bị tổn thương chỗ nào.
“A!” Lâm Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng.
Giá đỡ trên lưng cô quá nặng, cô cố gắng giãy dụa mà cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Dưới tình huống cấp bách, cô chỉ muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng thật xui xẻo, lúc nãy Lâm Nguyệt đi vào cửa đã đặt điện thoại ở trên thùng đựng tạp vật.
Nhưng cũng không đến nỗi quá xúi quẩy, cửa phòng tạp vật đang mở ra, chỉ cần có người đi ngang qua hành lang quay đầu nhìn vào trong phòng thì sẽ nhìn thấy cô.
“Có ai ở ngoài đó không?” Lâm Nguyệt thử kêu cứu.
Trong hành lang lặng ngắt, chẳng qua không lâu sau có tiếng bước chân truyền tới.
Lâm Nguyệt mừng như điên, vội vàng kêu to: “Có ai ở ngoài đó không? Giúp tôi với!”
Tiếng bước chân đó dừng lại trong chốc lát, sau đó Lâm Nguyệt nhận thấy có tầm mắt đang nhìn mình, một bóng người đứng trước cửa chặn mất ánh đèn chiếu từ ngoài hành lang.
Mông Lâm Nguyệt đối diện với cánh cửa nên không nhìn thấy người mới đến. Cô van xin: “Giúp tôi với, tôi bị mắc kẹt mất rồi.”
“Hửm?” Là giọng của một người đàn ông.
Tiếng giày da của anh ta cách Lâm Nguyệt càng ngày càng gần, chẳng qua hình như anh ta không có ý định giúp đỡ Lâm Nguyệt, mà chỉ đứng sau lưng Lâm Nguyệt quan sát cô.
Hôm nay Lâm Nguyệt mặc một cái váy ngắn và quần tất màu trắng. Người đàn ông lập tức nhìn thấy cặp đùi trắng nõn cùng với cặp mông tròn trĩnh của cô, không khỏi bị thu hút tầm mắt.
“Anh gì ơi, có thể lấy điện thoại giúp tôi một chút được không?”
Lâm Nguyệt cũng phát hiện người đàn ông này không có hứng thú ra tay giúp đỡ mình, đành phải tìm lối tắt khác, muốn gọi điện cho Tần Thư để cầu cứu.
“Đừng sốt ruột. Cô thuộc ban ngành nào? Sao tôi chưa từng thấy cô bao giờ?”
Ánh mắt của người đàn ông lưu luyến trên vòng eo của Lâm Nguyệt. Anh ta đóng vai như một quý ông lịch thiệp, thực tế trong lòng đã suy nghĩ miên man.
“Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ.” Lâm Nguyệt âm thầm lườm nguýt.
Thấy người đàn ông này không giúp được gì cho mình, cô chẳng muốn quan tâm tới anh ta nữa.
Bàn tay của người đàn ông chậm rãi vuốt ve vòng eo của Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt nhạy cảm phát hiện ngay tức gì: “Anh làm gì đấy?”

Bình luận

Để lại bình luận