Chương 39

Vì sự kiện ở phòng tạp vật, công ty lo lắng sẽ ảnh hưởng nội bộ nên đã ém chuyện này xuống, bồi thường cho Lâm Nguyệt một khoản tiền, còn cho cô một kỳ nghỉ để cô có thể về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Chuyện này đối với Lâm Nguyệt mà nói chính là được cả chài lẫn chì. Cô cũng giả vờ giả vịt như rất đáng thương, nhận lấy tiền bồi thường, đồng thời hứa hẹn mình sẽ không tiết lộ chuyện này.
Lúc này Lâm Nguyệt đang ăn kem ống, xem vòng bạn bè trên WeChat.
Cô kinh ngạc phát hiện một người chị họ của mình đã về nước từ hôm qua.
Mới mấy tháng mà đã trở về, Lâm Nguyệt rất tò mò lý do là gì, quan trọng nhất là cô rất có ấn tượng với chồng của chị họ.
Hồi trước lúc còn ở trong nước, Lâm Nguyệt đã liên hoan với hai vợ chồng họ. Chị họ giới thiệu chồng của chị ấy, anh ta rất cao còn rất tuấn tú, đến bây giờ Lâm Nguyệt vẫn còn nhớ rõ.
Trong bài viết về nước mà chị họ đăng trong vòng bạn bè, nghiễm nhiên có bóng dáng của anh ta.
Lâm Nguyệt quẹt tới quẹt lui trên màn hình di động, cuối cùng cô mở khung chat với chị họ, gửi một câu: Chị về nước rồi à?
[Chị họ]: Ừa ừa, hôm qua mới xuống máy bay.
Lâm Nguyệt: Tuyệt quá, đã lâu chúng ta không gặp mặt, em muốn đến nhà chị ăn chực (nghịch ngợm.jpg)
[Chị họ]: Không thành vấn đề, mau đến mau đến
Nhận được sự đồng ý của chị họ, khóe môi Lâm Nguyệt cong lên, lái xe chạy tới nơi đó.
Đến nhà chị họ, chị ấy nhiệt tình tiếp đón Lâm Nguyệt, sau đó áy náy nói: “Chị thật là vụng về quá, lúc nãy nấu ăn cứa dao trúng ngón tay, nhưng không sao đâu, anh rể của em nấu cơm cũng rất ngon, chị kêu anh ấy nấu một bữa thịnh soạn cho em ăn, nhé?”
Lâm Nguyệt lo lắng kiểm tra bàn tay của chị họ: “Vết thương của chị không đánh lo ngại chứ?”
“Không sao đâu mà.”
“Vậy thì chị đi nghỉ đi, đừng quên em cũng biết nấu cơm đấy nhé, có thể làm trợ thủ cho anh rể.” Lâm Nguyệt mỉm cười nói, còn nghịch ngợm nháy mắt.
Đúng là Lâm Nguyệt biết nấu cơm. Cô không bỏ sót một kỹ năng sinh hoạt nào cả, chẳng qua bình thường được Lâm Liệt hầu hạ, không cần cô nhúng tay mà thôi.
Chị họ gật đầu, thân thiết ôm cánh tay cô kéo vào phòng khách, đồng thời kêu: “Chồng ơi! Nguyệt Nguyệt đến nhà mình rồi.”
Một bóng người từ nhà bếp bước ra. Anh ta mặc áo thun trắng đeo tạp dề, bên dưới mặc một chiếc quần jeans và đi dép lê, nhưng không hề làm giảm bớt vẻ bảnh bao của anh ta, ngược lại còn tăng thêm sức hấp dẫn của một người đàn ông tốt biết làm việc nhà.
Thấy Lâm Nguyệt, anh ta lạnh nhạt gật đầu. Biểu hiện này khiến Lâm Nguyệt nhớ lại anh trai mình hồi nhỏ, lúc họ hàng đến nhà chơi thì không lên tiếng chào hỏi mà chỉ gật đầu rồi chạy vào phòng mình chơi game.
“Em chào anh rể.” Lâm Nguyệt nở nụ cười với anh rể.
Hôm nay cô ăn diện rất tinh xảo, bên trong áo khoác còn chuẩn bị một bất ngờ.
“Chị đi xem điện ảnh một lát đi, em sẽ phụ một tay cho anh rể, lát nữa là nấu xong.”
“Ừ, đã lâu rồi chị cũng chưa được ăn cơm em nấu.” Chị họ cười nói.
Lâm Nguyệt đi vào nhà bếp, cởϊ áσ khoác ngoài treo lên tường.
Cô mặc một cái áo lụa trong suốt bên trong, thuộc kiểu mặc mà hệt như không mặc gì.

Bình luận

Để lại bình luận