Chương 345

Tựa như khi ở làng chài nhỏ, khi tiên nhân sư huynh hỏi nàng có muốn quay về không, nàng xấu hổ, lòng bàn tay lo lắng chà xát vào áo, dù rấtsợ hãi nhưng mong muốn được gặp phụ mẫu vẫn chiến thắng tất cả.
Nàng ôm cảm xúc bất an đến Vân Thanh Tông, nhưng chỉ nhìn thấy nước mắt của Vân La và nghe những lời chỉ trích.
Chỉ trích tại sao nàng lại xuấthiện…
Chức Vụ thực sự đã từng hy vọng, nhưng hy vọng bao nhiêu cuối cùng lại thất vọng bấy nhiêụ
Giống như con ốc sên bị người ta đạp nát phần thịt lui vào vỏ, không còn dám mơ tưởng về những điều quá tốt đẹp nữa.
Chức Vụ trò chuyện với đôi phu thê chưởng môn thêm một hồi, hai canh giờ sau họ mới luyến tiếc rời đi.
Đến trưa, Chức Vụ mải mê suy nghĩ, được ma tu nhắc nhở mới nhớ ra phải đi ăn.
“Hôm nay Ma tôn bận rộn nên không thể ăn cùng ngươi.”
Lời của ma tu vang lên bên tai, Chức Vụ mới nhận ra trước giờ Yến Ân đều đợi nàng cùng ăn.
Chức Vụ vốn là người bình thường nên tất nhiên cần ăn uống đầy đủ ba bữa mỗi ngày.
Nhưng ma tu thì h0àn toàn không cần.
Ma tu cứ mười ngày nửa tháng đói thì tự đi tìm thức ăn, hút chút ma khí cũng không chết đói được nên chẳng cần ăn uống rườm rà như vậy.
Nhưng chủ nhân của Yểm Uyên Cung lại ăn ba bữa với nàng mỗi ngày.
Trông Yến Ân có vẻ giống người hơn những ma tu khác, cử chỉ và phong thái khi ăn uống cũng h0àn toàn không chê vào đâu được.
Ban đầu không phải Chức Vụ không sợ hãi, lo lắng rằng trên bàn ăn sẽ là những món như tim gan còn tươi sống, máu thịt be bét.
May thay, sau vài bữa toàn là đồ ăn bình thường nên nàng mới dần an tâm.
Nhưng hôm nay y lại không có mặt… có phải cũng đã biết phụ mẫu nàng đến thăm?
Tin tức tɾong Yểm Uyên Cung rấtnhạy bén, điểm này không cần nghi ngờ.
Đến bữa trưa vẫn không thấy y xuấthiện.
Sau giờ Ngọ là lúc nàng thường nghỉ trưa một lát nhưng giờ đây tɾong lòng cứ không yên.
Thế là đến chiều, nàng dò hỏi Yến Ân đang ở đâu rồi chủ động đến gặp y, nhưng có vẻ như y đang chuẩn bị gặp ai đó quan trọng, vị Tả hộ pháp và vài ma tu quen mặt khác đều có mặt.
Chức Vụ định rời đi nhưng bị y lạnh lùng gọi lại.
“Có chuyện gì?”
Dưới ánh mắt của nhiều ma tu, nàng nhẹ nhàng nói, “Chuyện ta từng nói với ngài…”
“Thời gian một tháng, sau đó dù có hồi phụchay không thì ta cũng sẽ không làm phiền ngài nữa…”
Nàng uyển chuyển nhắc đến chuyện này, giọng ngày càng nhỏ, “Ta chỉ muốn hỏi ngài có cần… cần ta báo đáp cái gì không?”
Nàng hỏi như vậy rõ ràng là muốn thanh toán ân tình với y.
Như vậy từ nay về sau sẽ không còn nợ nần y gì nữa.
Nam nhân ngồi trên ghế vuốt ve một viên đá hơi tối màu, lạnh nhạt nói, “Đợi khi nào bản tôn nghĩ ra rồi nói.”
Y cũng không nhấc mắt lên, “Bản tôn đang bận, nàng ra ngoài đi.”
Chức Vụ nhận ra giọngkhó chịu, lại nghĩ đến ý định thực sự của mình khi đến đây, chỉ có thể nói nhanh và nhỏ hơn, “Ta… ta còn muốn quay lại Vân Thanh Tông một chuyến.”
Nói xong, nàng ngoan ngoãn rời đi.
Chức Vụ không để ý đến chuyện y nổi giận với mình.
Dù sao y cũng không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với nàng.
Sau khi trở về, nàng cảm thấy lòng mình hơi rối loạn.
Thấy cũng không còn sớm nữa, nàng dứt khoát thu dọn đồ đạc trước rồi quay lại nói với y một tiếng cũng được.
Dù sao y là chủ nhân của Yểm Uyên Cung, không phải chuyện gì cũng cần tự mình lo liệụ..
Còn chưa đến một canh giờ, Yến Ân bước vào phòng, thấy hành động của nàng, sắc mặt càng trở nên u ám.
Chức Vụ vốn nghĩ đây chỉ là một việc nhỏ nhặt, không ngờ lại dẫn đến mâu thuẫn đầu tiên giữa nàng và vị Ma tôn lớn nhân này.
Trước giờ Chức Vụ chưa từng xảy ra bất kỳ xung đột nào với y, không phải vì Yến Ân là người dễ nói chuyện.
Chính vì y không dễ nói chuyện nên Chức Vụ mới không dám đối đầu với y.
Nhưng nàng không ngờ việc nàng muốn quay lại Vân Thanh Tông lại khiến y bất mãn đến vậy.
“Không được quay về.”
Giọng Yến Ân khó lường, “Nàng quên tại sao mình lại bị câm rồi sao?”
Những việc xảy ra tɾong Vân Thanh Tông không khó để điều tra.

Bình luận

Để lại bình luận