Chương 346

Nghe Yến Ân nhắc đến Vân Thanh Tông, nàng nhỏ giọng biện minh, “Có mẫu thân và… phụ thân vẫn yêu thương ta.”
“Ồ?”
Đôi mắt thâm trầm của Yến Ân dán lên người nàng
Chỉ vì cha mẹ nàng đến gặp nàng một lần mà xem là đối xử tốt với nàng sao?
“Nàng thiếu thốn tình cảm đến mức đó sao? Chỉ cần ai đó đối tốt với nàng một chút thì nàng dễ dàng đi the0 họ ngay?”
“Kể cả… lên giường với ta?”
Lời y vừa dứt, mỹ nhân trước mặt mở to đôi mắt đẫm sương, không thể tin được.
Y nói như vậy thật sự hơi quá đáng.
Chức Vụ mím chặt môi.
The0 quy tắc của phàm giới, khi chuyện đó xảy ra thì người hưởng lợi thường là nam nhân.
Nhưng nàng rấtrõ tɾong chuyện nàng đã chiếm lợi từ y rấtnhiều, nhưng y không hề yêu cầu điều gì, chỉ âm thầm chấp nhận.
Nếu người không có tình cảm với y sẽ chẳng hề bận tâm đến lời nói vừa rồi.
Nhưng nếu có chút tình cảm nào với y thì chắc chắn sẽ cảm thấy tổn thương…
Nàng quay ra không vui, chỉ mím môi, cúi đầu như một con thỏ nhỏ cam chịu bị y bắt nạt, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Yến Ân đứng chôn chân bên cửa sổ.
Khi nàng bước ra ngoài, tɾong đầu y lướt qua không dưới một trăm cách cầm tù nàng.
Nàng thích chống đối y như vậy, chi bằng trói vào giá sắt, dùng xích sắt khóa lại, hoặc là…
Ánh mắt y càng thêm lạnh lẽo, bóp nát khung cửa sổ.

Mặc dù Chức Vụ vẫn chưa thể h0àn toàn chấp nhận cha mẹ ruột.
Nhưng khi nghe thấy song thân muốn xin chủ nhân Yểm Uyên Cung được ở lại đâyđể tự tay chăm sóc nàng… tɾong lòng Chức Vụ khó tránh khỏi lo lắng.
Vân Thanh Tông là danh môn chính phái, nếu họ thực sự vì nàng mà ở lại Yểm Uyên Cung vùng đất ma giới thì sau này không chỉ phải đối mặt với những lời chỉ trích từ các môn phái khác, mà ngay cả đám ma tu không biết đến lễ nghi tɾong Yểm Uyên Cung cũng có thể làm họ khó xử.
Có lẽ tận sâu tɾong lòng nàng, nàng không muốn cha mẹ ruột phải chịu thiệt thòi vì mình. Sau một hồi suy nghĩ, nàng quyết định đồng ý quay lại Vân Thanh Tông một chuyến, để bọn họ tạm thời rời đi.
Đợi đến khi về Vân Thanh Tông, Chức Vụ sẽ tự mình giải thích rõ ràng với họ.
Sau khi Vân phu nhân và Vân phụ đưa Chức Vụ về Vân Thanh Tông, lần này không một ai dám tỏ ra bất kính với nàng.
Chức Vụ ở bên cạnh phu thê chưởng môn vài ngày, thái độ không xa không gần của nàng khiến phu thê họ cảm thấy đau lòng.
Đây là tiểu cô nương đang ở độ tuổi chỉ cần một viên kẹo, một đóa hoa là có thể khiến nàng vui vẻ, nhưng nàng lại cẩn thận từng li từng tí, hiểu chuyện đến mức không biết đã phải âm thầm chịu bao nhiêu tủi nhục.
Chức Vụ không bận tâm đến những chuyện này.
Trái lại, lớn sư huynh Phù Cảnh ngầm đến gặp và xin lỗi nàng.
“Xin lỗi, A Vụ… Trước đây sư huynh quá sơ ý, ngay cả khi bùa truyền tin bị hỏng cũng không biết.”
Phù Cảnh nói xong ngừng lại giây lát rồi nói tiếp “Đúng rồi, sau khi tiểu linh miêu của muội giải trừ linh khế đã biến thành dã thú, không chịu nhận ai làm chủ nhân nữa.”
Chức Vụ nghe y nói tiểu linh miêu vẫn còn sống, tảng đá tɾong lòng nàng mới thoáng buông xuống.
Phù Cảnh nhìn nàng, từ tốn nói “Ta dẫn muội đi xem nó nhé.”
Nói rồi, y dẫn Chức Vụ đến một gian phòng nuôi linh sủng.
Trong phòng có một cái lồng, lồng bị cào đến đầy vết máu và vết trầy xước, bên tɾong nhốt một con tiểu linh miêụ
“Sau khi dã thú được giải trừ linh khế, khi nhớ lại bản thân từng là sủng vật của người khác thì không tránh khỏi trở nên nóng nảy, thậm chí chuyện cắn lồng đến đầu rơi máu chảy cũng có thể xảy ra…”
Y ân cần nói tiếp “Ta cũng cố ý đợi muội trở về để kết lại linh khế giữa nó mà muội .”
Chỉ cần chủ nhân và linh sủng ký linh khế thì tiểu linh miêu sẽ ngoan ngoãn trở lại.
Tuy nhiên sau khi Phù Cảnh nói xong, thiếu nữ lại lắc đầu từ chối khiến y bất ngờ.
Nàng đưa tay mở lồng nhưng không ngờ lại bị tiểu linh miêu cắn vào ngón tay.
Thấy vậy, Phù Cảnh lập tức nổi giận, “Đúng là tiểu súc sinh ngu ngốc…”
Y chưa kịp động thủ thì sau khi tiểu linh miêu nếm được mùi máu lại đột nhiên dừng lại.
Sau đó, nó nhảy khỏi lồng, men the0 cánh tay Chức Vụ leo lên vai nàng, điên cuồng dụi vào nàng, liếm má nàng, miệng không ngừng phát ra tiếng “ngao ngao”.
Phù Cảnh nhìn thấy cảnh đó lập tức ngạc nhiên há hốc miệng, “Đây là âm thanh nó chỉ phát ra khi ở bên cạnh mẹ nó, chẳng lẽ nó coi muội là mẹ nó sao?”

Bình luận

Để lại bình luận