Chương 348

Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ nhanh chóng bị mây đen che khuất.
Yến Ân rũ mắt nhìn nàng, sau mất vào tɾong bóng tối.
Phong ấn Hắc Uyên cần một tháng mới có thể h0àn thành.
Trước khi Hắc Uyên h0àn toàn bị phong ấn, Yến Ân đã bước vào tɾong màn sương đen dày đặc.
Vào lúc này, nếu tiến vào Hắc Uyên mà không kịp rời đi rấtcó thể khiến y cũng bị phong ấn bên tɾong.
Một phong ấn kéo dài cả trăm năm, đủ để một người biến mất tɾong Hắc Uyên the0 hàng ngàn cách.
Khi y bước vào Hắc Uyên, màn sương đen lập tức cuốn lấy y.
Yến Ân trở lại một thời điểm rấtxa xưa, có lẽ là trước khi địa ngục sụp đổ.
Y nhìn thấy chính mình, một kẻ tê dại như xác sống đang chìm tɾong một màn sương đen, hình như đang chịu đựng sự tra tấn giằng xé vô tận.
Sau khi địa ngục sụp đổ, những kẻ tɾong đó đạp lên nhau để trở thành Ma tôn, hắc khí quanh quẩn đám người đang cắn xé nhaụ
Giống như huyết chiến của đám dã thú, cuối cùng tɾong đó chỉ có một kẻ chiến thắng.

Một tháng sau, lại là ban đêm, Chức Vụ trông thấy Yến Ân cả người đầy vết thương.
Có vẻ y bị thương rấtnặng̝ khiến Chức Vụ giật mình lo lắng.
Nhưng y lại lập tức đưa cho nàng một chiếc hộp.
“Bên tɾong là một hồn một phách của nàng.”
Chức Vụ thoáng sững người.
Trong Hắc Uyên, thứ gì cũng có.
Thời gian, không gian và cả những cảnh giới chưa biết ai…
Cho dù tɾong thế giới tu tiên này có thứ độc nhất vô nhị bị hủy diệt thì ngay giây phút sau cũng có thể tìm lại được tɾong Hắc Uyên.
Chỉ là điều cần phải có năng lực phi thường mà người bình thường không thể làm được.
Yến Ân không có vận may được sợi ma khí nào đưa đến thời gian và không gian có nàng, thay vào đó y đã phải dốc sức rấtnhiều mới tìm thấy nó tɾong đống đổ nát sâu thẳm của Hắc Uyên.
Viên đá tɾong hộp đã được gắn với một hồn một phách, trở nên sáng tɾong như ngọc đầy sinh khí.
“Nàng chưa bao giờ thua kém ai cả…”
“Người khác có cái gì thì nàng cũng có.”
Một thân thể khỏe ma͙nh, một hồn phách trọn vẹn, thậm chí người độc nhất vô nhị trên đời cũng chỉ thiên vị mình nàng, nàng không hề thiếu thốn gì so với người khác.
Nàng không cần phải luôn tỏ ra vui vẻ chỉ vì người khác tử tế với nàng, nàng cũng có thể giống như một tiểu cô nương tùy hứng, ỷ vào việc có người thiên vị nên dám làm mọi điều mình muốn.
Nếu người khác đối xử tốt với nàng, nàng sẽ đi the0 họ…
Vậy thì y sẽ đối xử với nàng tốt nhất để nàng không còn lựa chọn thứ hai.
Thậm chí… ngay cả song thân thất trách của nàng cũng không được.
Chức Vụ sững sờ, một hồi sau bất ngờ giơ tay ôm chặt lấy y.
Khi nàng chạm vào chiếc hộp, một cảm giác thương tâm bất chợt dâng trào tɾong lòng…
Nếu y vào Hắc Uyên mà không trở về được thì sao?
Yến Ân đe0 viên đá lên cổ nàng, giọng vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi.
“Không có chuyện không trở về đâu…”
Nhưng nếu thiếu đi một hồn một phách này, nàng sẽ mãi mãi chỉ là một phàm nhân, không thể tu luyện, cũng không thể đạt được trường sinh.
Viên đá ngày đều cảm ứng với nàng, đợi đến khi h0àn toàn quen thuộc sẽ tự nhiên dung nạp vào nhaụ
Viên đá sáng tɾong đầy sinh khí, nhìn qua đã biết là vật linh khí dồi dào.
Yến Ân nói với Chức Vụ khi viên đá mất đi ánh sáng và trở lại là viên đá bình thường thì cũng là lúc một hồn một phách đã hòa nhập vào cơ thể nàng.
Sau khi Hắc Uyên h0àn toàn bị phong ấn, một hồn một phách của Chức Vụ cũng dần quen thuộc với cơ thể nàng, chẳng rõ đã ngấm vào hồn thể của nàng từ lúc nào, từng chút một lấp đầy những vết nứt tɾong hồn phách.
Phong ấn Hắc Uyên cũng vô hình chặn đứng một vòng luân hồi vô tận tɾong cõi u minh.
Một buổi sáng nọ, nàng nhớ lại một đêm đông hàng ngàn năm trước, một chàng trai trẻ ôm chặt thê tử của mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống đuôi tóc nàng, y hôn thê tử tɾong vòng tay mình, giọng điềm tĩnh nói Không chỉ đời này phải bên nhau mà cả kiếp sau cũng vậy.
Năm tháng dài đằng đẵng khiến y quên đi hết thảy…
Nhưng y vẫn thích hôn lên trán nàng, dùng cùng một cách để hẹn ước với nàng mãi mãi bên nhau đời đời kiếp kiếp.
Chức Vụ mở cửa, thấy nam nhân bên ngoài đang thử trồng cây đào ở trần gian tɾong Yểm Uyên Cung, bỗng gọi thầm thì “Điện hạ?”
Yến Ân liếc nhìn nàng, “Nàng thích chơi trò đóng vai ở nhân gian à?”
“Điện hạ, là h0àng tử sao?”
Chức Vụ dịu dàng đáp, “Là thái tử.”
Y tiện tay cài một nhánh hoa lên đầu nàng, giọng nói mang the0 chút dịu dàng mà ngay cả y cũng không nhận ra, “Vậy nàng cũng sẽ là chủ nhân của Thái tử.”
“Chủ nhân ngoan ngoãn của ta…”
Y lẩm bẩm, cúi đầu hôn chủ nhân của y.
Thiếu nữ bị y hôn đến đuôi mắt ửng đỏ, phản chiếu dưới bóng hoa đào càng thêm rực rỡ diễm lệ.
Y đã đi Hắc Uyên một chuyến nhưng vẫn không nhớ ra điều gì.
Nàng nghĩ khoảng thời gian đó y đã quá đau khổ rồi, không nhớ cũng tốt.
Mười năm sau khi Thái tử phi qua đời và rời bỏ y, nàng chưa bao giờ biết y yêu nàng đến nhường đó.
Y đánh mất tình yêu tɾong thời không, phải đến hàng ngàn năm sau nàng mới vô tình nhặt lại được.
Từ đó nàng xem nó như báu vật, vĩnh viễn không buông bỏ.

Bình luận

Để lại bình luận