Chương 349

Chiếc xe hơi đen bóng lướt chậm rãi trên đường lớn.
Ông tài xế họ Từ suy nghĩ mãi rồi nhìn bóng người mảnh mai tɾong gương chiếu hậu đang lặng lẽ ngồi yên.
Có vẻ cô gái ấy bị say xe nhưng từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn ngồi thẳng lưng, hàng mi dài như cánh quạt nhỏ khẽ rũ xuống dõi the0 bàn tay trắng nõn đang siết chặt quai vali.
Cô gái ấy tên là Chức Vụ.
Cô được lão phu nhân cử người đón từ quê lên.
Bà của cô lâm bệnh nặng̝, cần tiền chữa trị.
Quản gia Lưu ở nhà cũ muốn xin bà lão nể tình cho cô gái nhỏ đến nhà chính làm việc.
Ban đầu lão phu nhân đã đồng ý, nhưng khi gặp Chức Vụ thì chẳng hiểu sao bà lại thay đổi ý định, quyết định đưa cô đến nhà Yến tiên sinh.
Trông Chức Vụ h0àn toàn không giống người nhà quê.
Nghe nói trước khi gia đình sa sút, cô từng sống sống tɾong nhung lụa, thậm chí cha mẹ cô cũng từng có duyên gặp gỡ nhà họ Yến vài lần tɾong những buổi tiệc thương mại.
Người bà đang chăm sóc cô không phải ruột thịt mà là bảo mẫu ngày trước của nhà cô.
Lão phu nhân trả cho Chức Vụ một mức lương không hề thấp.
Nhưng dù vậy số tiền ấy cũng chỉ là hạt bụi tɾong mắt nhà họ Yến, chẳng có gì lạ khi có nhiều người tranh nhau vào làm cho gia tộc danh giá ấy.
Trong mắt lão phu nhân, cô gái này thật sự rấtxinh đẹp.
Có lẽ cô sẽ khiến cháu trai của bà thay đổi.
Từ sau khi cháu trai trưởng thành, bà lão luôn mong cháu trai sẽ sớm sinh cho mình một đứa chắt.
Nhưng năm này qua năm khác, cháu trai vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Nếu bình thường thì bà lão cũng không cần gấp gáp vì cháu trai bà vừa tài giỏi lại có ngoại hình xuấtsắc.
Nhưng Yến Ân không như người bình thường, anh gần như không thèm để mắt đến phụ nữ.
Họ hàng xung quanh đồn Yến tiên sinh có vấn đề tâm lý, cần mời bác sĩ nước ngoài đến khám.
Nếu đúng là tâm lý bất ổn thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Bà lão nghĩ không phải đàn ông vốn háo sắc như mèo thấy cá sao?
Người bên cạnh lại thổi gió Từ nhỏ Yến tiên tinh đã quen thấy những mỹ nhân hàng đầu, thậm chí ngay cả các lớn minh tinh cũng không khiến anh chú ý.
Gần đây Yến tiên sinh ngày càng xa cách, không cho bất kỳ ai đến gần.
Nếu những mỹ nhân kia không thể lại gần thì làm sao có thể thay đổi tâm lý “biến thái” của anh?
Sau một hồi bàn bạc, bà lão tin vào lời người thân, quyết định đưa một mỹ nhân do họ giới thiệu vào làm việc tɾong Yến tiên sinh, mong rằng “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”.
Nhưng rồi mọi chuyện lại rẽ sang hướng khác.
Lão Từ lại liếc nhìn gương chiếu hậụ
Cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau, làn da trắng như sữa, đôi mắt hạnh đen láy sáng tɾong như hai viên ngọc đẫm nước.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu nhạt kết hợp với chiếc váy đen trông như một đoá sơn tri trắng muốt rơi xuống bức tranh thủy mặc, thật tinh khôi thanh nhã.
Khi nhìn thấy cô gái trắng như trứng gà bóc đứng sau lưng bà Lưu, đôi mắt bà lão sáng rực.
Những mỹ nhân mà người giới thiệu lập tức rơi vào quên lãng.
Bà lão nuôi nấng yêu thương Chức Vụ như bảo bối.
Dù bản thân có khổ cực đến đâu thì bà cũng không nỡ bán cô đi để trả nợ hay để cô phải bươn chải từ bé.
Nhưng giờ đây khi bà lão ngã bệnh, cô gái nhỏ không còn cách nào khác phải rời khỏi vòng tay bảo bọc bôn ba khắp nơi để tìm cơ hội cứu lấy mạng sống của bà.
Nghĩ đến đây, lão Từ khẽ ho một tiếng, giọng đầy ngại ngùng, “Lão phu nhân và Yến tiên sinh đều là những người dễ tính. Sau này có gì khó khăn thì cháu cứ tìm bà hoặc tìm chú.”
Ông đã ở nhà họ Yến nhiều năm, thậm chí còn từng gặp cha mẹ của cô.
Hồi đó cô còn là một đứa bé nằm tɾong nôi được mẹ bế trên tay, người bà đầy trang sức, nhan sắc còn lấn át cả các ngôi sao lúc bấy giờ. Ngay cả trên cổ Chức Vụ cũng đe0 một chuỗi ngọc tua rua khiến cô bé trông như đứa trẻ bước ra từ tranh Tết, xinh đẹp và đáng yêu vô cùng.
Nhưng đáng tiếc, khi cô còn chưa biết gì thì gia đình đã gặp biến cố.
Gia đình Chức Vụ và nhà họ Yến chẳng có giao tình gì ngoài vài lần gặp gỡ tɾong các buổi tiệc rượu, vậy nên họ cũng không biết gì về biến cố của nhà cô.
Nhiều năm sau nghĩ lại vẫn không khỏi cảm thấy thổn thức.
Nhưng tɾong thời buổi đầy biến động này, chuyện đó cũng chẳng có gì lạ.
Bao nhiêu gia đình g͙iàu có xây dựng nên đế chế rồi lại sụp đổ không đếm xuể, so với những cái tên nổi bật trên trang báo ngày xưa, gia đình cô thậm chí còn không đủ để gây chú ý.
Chức Vụ không nhớ gì về những chuyện đó, cũng chẳng hề bận tâm.
Bởi sau bao nhiêu nỗ lực, lần này cô đã tạm ứng được ba tháng lương từ lão phu nhân, cộng với số tiền ít ỏi đã tích góp trước đây thì cuối cùng cô cũng đủ chi phí để tiếp tục chi trả viện phí cho bà.

Bình luận

Để lại bình luận