Chương 351

Đôi mắt Chức Vụ lộ vẻ bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh cầm lấy phích cắm.
Cô để ngón tay lên phần kim loại, Yến Ân khẽ nhíu mày, giữ tay cô lại.
Đôi tay trắng mịn của cô mềm đến bất ngờ, chỉ cần anh siết nhẹ đã có thể cảm nhận sự mềm mại ấy.
Làn da mịn màng cọ vào những vết chai mỏng trên tay anh như bị chà xát, Yến Ân thoáng dừng lại rồi dời ngón tay cô ra khỏi phích cắm.
Anh chỉ cho cô cách cắm đïện đúng cách hờ hững nhắc nhở đïện giật có thể gây chết người.
Khuôn mặt cô gái nhỏ lập tức tái đi vài phần, có vẻ không ngờ rằng lại nguy hiểm đến vậy.
Yến Ân càng khẳng định ý đồ của bà mình.
Tìm một người chẳng biết gì về công việc nhà, rõ ràng là bà có mục đích khác.
“Cô không biết làm gì cả, mai trở về nhà cũ đi.”
Giọng nói của anh không nghiêm khắc nhưng lạnh lùng xa cách.
Chức Vụ lập tức chết sững tại chỗ.
Khi anh quay lưng bước lên tầng hai, Chức Vụ vội vàng chạy the0 sau, cam đoan với anh.
“Yến tiên sinh, tôi học rấtnhanh.”
Chức Vụ nói ra lời hơi trái lương tâm.
Nhưng đối phương chỉ lơ đãng liếc qua đôi tay trắng trẻo của cô rồi quay đi, để lại bóng lưng lạnh lùng vô cảm.
Sáng hôm saụ
Khi Yến Ân chuẩn bị ra ngoài, thấy cô gái nhỏ bưng bộ quần áo đã được gấp gọn gàng đến.
“Quần áo của tiên sinh đã khô rồi ạ.”
Yến Ân dừng bước.
Anh cúi xuống nhìn quần áo, quả thật đã khô ráo.
“Sao cô làm được vậy?”
Chức Vụ tỏ ra khó xử, thành thật trả lời, “Tôi dùng lò sưởi để hong khô.”
Nhưng cô đã làm trên sân thượng, không gây nguy hiểm cho căn nhà cũng như không làm hỏng quần áo của Yến tiên sinh.
Để làm như vậy mà không làm hư hại quần áo, có lẽ cô phải tốn rấtnhiều thời gian.
Có lẽ cả đêm qua cô không ngủ.
Ánh mắt của cô đầy lo lắng và hy vọng.
Tựa như việc có thể ở lại đây hay không cực kỳ quan trọng với cô.
“Biết rồi, để đó đi.”
Chức Vụ ôm chặt bộ quần áo, đôi mắt tɾong ve0 vẫn dán chặt vào Yến Ân, giọng nói không giấu được lo lắng hỏi “Vậy… Yến tiên …”sinh
“Tôi có thể ở lại không?”
Nếu không được ở lại thì có lẽ cô sẽ phải trả lại ba tháng tiền lương đã ứng trước cho bà cụ.
Điều này với một người vừa giải quyết được vấn đề nan giải như Chức Vụ thật khó chấp nhận.
Cả đêm qua cô chỉ có thể nghĩ cách hong khô quần áo của Yến tiên sinh để chứng minh rằng mình không vô dụng͟͟.
Cô bước the0 anh đến tận cửa.
Yến tiên sinh bước lên xe, giọng nói lạnh nhạt từ cửa sổ xe vang lên.
“Nếu phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì không thể ở lại.”
Chiếc ô tô chậm rãi rời khỏi căn nhà mới.
Chức Vụ ngây người tại chỗ một lúc mới hiểu ra ý của anh.
Anh không nói thẳng bảo cô về mà chỉ bảo phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì không được ở lại.
Rõ ràng anh đã đồng ý cho cô ở lại.
Chức Vụ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tối đó
Yến tiên sinh quay về nhà cũ ăn tối với bà mình.
Bà nói “Khi Chức Vụ còn nhỏ đã gặp cháụ”
Yến tiên sinh không hề nhấc mắt lên, rõ ràng là không có chút ấn tượng gì.
“Khi đó bé con còn tè ướt hết người cháu, từ đó cháu trở nên sach sẽ quá mức…”
Yến tiên sinh đáp “Cháu không nhớ.”
Bà lẩm bẩm trách móc anh cái này cũng không nhớ, cái kia cũng không nhớ.
Nhưng khi rời khỏi, tɾong đầu Yến tiên sinh lại hiện lên hình ảnh lúc đó.
Một bé con tɾong bữa tiệc rượu đòi anh bế, kết quả lại tè lên người anh…
Dĩ nhiên anh nhớ rõ.
Chỉ là cách sắp xếp của bà cụ khiến Yến tiên sinh vốn không quen bị ai đó điều khiển cảm thấy khó chịụ
Cô bé mềm mại đó đe0 lủng lẳng trên người anh, thực sự đã để lại một kỷ niệm khá thảm hại.
“Chẳng trách lần đầu gặp đã tạt nước lên người ngài…”
Giọng điệu hài hước của lão Từ hiển nhiên muốn xoa dịu tình huống khó xử ngày đầu tiên của cô gái.
Yến tiên sinh ngồi ở ghế sau có vẻ không quan tâm đến điều này.
Ông Từ thở dài tɾong lòng, biết rõ Yến tiên sinh không phải hạng người thiện lương gì.
Lão phu nhân tưởng Yến tiên sinh làm ăn đơn giản kiếm chút tiền lẻ ở ngoài, nhưng chưa từng chứng kiến cảnh Yến tiên sinh chĩa súng vào đầu kẻ phản bội và bóp cò.
Bà càng không biết bộ dạng máu bắn lên khuôn mặt Yến tiên sinh trông như thế nào.
Với một người như Yến tiên sinh, khó mà mong anh sẽ dễ dàng thông cảm cho một người sa cơ lỡ vận rồi thay đổi cách nhìn về họ.

Bình luận

Để lại bình luận