Chương 356

Cô giật mình nhận ra đây không phải nhà Yến Ân mà căn nhà cũ nơi lão phu nhân đang sống.
“Tối nay em hãy giúp tôi an ủi bà trước…”
Khi cửa xe mở ra, Chức Vụ nhìn thấy Yến tiên sinh thực sự đưa tay ra trước mặt cô.
Cô gái nhỏ không biết đang nghĩ gì, chần chừ mãi mới đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Yến Ân dán mắt lên bàn tay nhỏ nhắn như cá bơi vào lòng tay anh, từ từ nắm chặt năm ngón tay lại.
Vết chai mỏng trên ngón tay anh khiến Chức Vụ thấy hơi ngứa.
Cô mất tự nhiên cúi đầu, để anh dắt xuống xe.
Trong căn nhà cũ, trông lão phu nhân thực sự tiều tụy hơn trước đây rấtnhiềụ
Dù miệng nói không để tâm đến số tiền bị lừa mất nhưng rõ ràng chuyện này đã khiến bà tức đến sinh bệnh.
Khi nhìn thấy cháu trai trở về, bà cụ vui mừng nhưng cũng sợ bị đứa cháu thông minh từ nhỏ trách móc mình hồ đồ.
Yến Ân lại cố tình để lộ bàn tay đang nắm chặt tay cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói với bà, “Cô bạn gái mà bà tìm cho cháu, cháu rấtthích.”
Bà cụ sững người.
Đến khi phản ứng lại, những cảm xúc bực bội kìm nén bấy lâu như tìm được lối thoát, bà chỉ vào Yến Ân mắng một trận. “Tốt lắm, tốt lắm, hóa ra cháu vẫn chỉ thích những cô gái xinh đẹp mà thôi…”
Chức Vụ “…”
Cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, chỉ biết đứng cạnh Yến Ân giả vờ e thẹn để che giấu sự bối rối.
Khi trời tối, lão Từ mới lái xe đưa Yến tiên sinh và Chức Vụ rời khỏi căn nhà cũ.
Chức Vụ thầm thở phào, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại nói với cô, “Cuối tháng này còn có một buổi tiệc rượụ..”
Lúc đó, cô phải xuấthiện cùng anh.
Chức Vụ đồng ý đóng vai bạn gái của Yến tiên sinh, ngoài lão Từ ra, chỉ có cô và Yến Ân biết bí mật này.
Trong khoảng thời gian đó, ngày nào lão phu nhân cũng vui vẻ không ngớt.
Bà đã tin cháu trai mình không có tâm lý bất ổn, chỉ có tiêu chuẩn chọn người yêu hơi cao mà thôi.
Khi nghĩ đến điều này, bà không khỏi đắc ý cho rằng nhờ mắt nhìn người của bà mới chọn được Chức Vụ, giúp cháu trai bà “thơ๓ lây.”
Ngay cả khi Yến Ân lấy lại số tiền bị lừa thì bà cụ cũng không còn quan tâm đến nó nữa.
Tại buổi tiệc rượu vào cuối tháng.
Khi Chức Vụ gặp lại Từ Trinh, anh ta kích động đến tìm cô. “A Vụ, tôi đã thuyết phụcchú ấy rấtlâu, gần đây chú đã có dấu hiệu chịu nhượng bộ.”
Chức Vụ cảm thấy ngạc nhiên khi biết anh vẫn âm thầm giúp đỡ cô như vậy, đồng thời cảm thấy có lỗi khi nhớ lại lần chia tay trước đó.
Cô đã nghiêm túc giải thích tình huống lúc đó cho Từ Trinh.
Nghe xong, anh không trách móc gì cô.
“A Vụ, rốt cuộc cậu và Yến Ân có quan hệ gì?”
Nếu Từ Trinh hỏi câu này sớm hơn thì có lẽ Chức Vụ sẽ dễ dàng trả lời hơn.
Cô biết rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ “chia tay” với Yến Ân, nên với tâm thế không muốn lừa dối bạn bè, cô nhẹ nhàng nói, “Có lẽ sau tối nay, quan hệ của chúng tôi sẽ chấm dứt…”
“Tương lai cũng sẽ không còn liên quan gì với nhaụ”
Bởi lẽ khi Yến Ân đề nghị cô giả làm bạn gái, anh chỉ nhấn ma͙nh cần trấn an bà cụ và tham gia buổi tiệc rượu quan trọng tối nay.
Nghe vậy, mắt Từ Trinh sáng lên, “Ý cậu là…”
Anh ta như sắp nhận ra điều gì đó, nhưng ngay lúc đó, Chức Vụ bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía saụ
“Sao em lại chạy đến đây một mình?”
Yến Ân tìm thấy Chức Vụ ở một nơi vắng người và cũng nhìn thấy Từ Trinh đang đứng đối diện cô.
Anh đứng cách đó không xa, quan sát cảnh tượng hai người đang nói chuyện với nét mặt khó đoán.
Lời nói của Chức Vụ bị khựng lại, cô ngạc nhiên ngước lên nhìn anh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Yến Ân, cô nhẹ nhàng nói, “Vừa rồi em thấy hơi mệt nên muốn vào phòng nghỉ ngơi.”
Yến Ân nhìn cô, “Vậy sao?”
Khi anh nói ra hai chữ này, Chức Vụ cảm thấy như mình vừa ngɵạı tình bắt quả tang.
Trái tim cô đột nhiên đập loạn xạ.
Từ Trinh bên cạnh cũng nhìn cô như đang chờ một lời giải thích.
Chức Vụ không thể không quay lại bên Yến Ân.
Cô không biết liệu mình nên nhanh chóng giải thích mọi chuyện với Từ Trinh ngay bây giờ để nhờ anh giúp đỡ cho ca phẫu thuật của bà hay đợi khi buổi tiệc kết thúc mới tìm cơ hội nói chuyện để thể hiện thành ý?
Cô chưa nghĩ xong nên bước chân của cô trở nên chậm chạp như một đang lưu luyến không muốn rời đi.
Ngay cả khi đi vào phòng nghỉ, Chức Vụ cũng không kiềm được nhìn thêm Từ Trinh vài lần, thấy nét mặt anh ta dần dần ủ rũ.
Có lẽ vì việc Từ Trinh âm thầm tìm cô khiến Yến Ân khó chịu hoặc có lẽ vì cô đã nhìn Từ Trinh quá nhiều lần…
Khi cô đưa tay định vặn nắm cửa thì bỗng dưng bị một bàn tay giữ chặt. Chức Vụ sững sờ, the0 phản xạ quay lại muốn nhìn xem ai đó là ai.
Nhưng ngay sau đó, cô bị người đứng phía sau đẩy ma͙nh vào cửa.
Một bóng đen cao lớn phủ xuống, Chức Vụ chìm tɾong đôi mắt đen lạnh lẽo thâm trầm của Yến Ân…
Và rồi anh hôn lên môi cô.

Bình luận

Để lại bình luận