Chương 358

Sau lần cuối cùng Chức Vụ cảm ơn anh ta, cô không còn đến tìm anh ta với ánh mắt khẩn cầu, cũng không còn chủ động tiếp cận anh ta nữa.
Có lẽ đã bị nén tɾong lòng quá lâu, hôm nay chặn cô lại, Từ Trinh nói thẳng “Có phải cậu đã trở thành tình nhân của Yến Ân không?”
Sắc mặt của anh ta không có chút gì ác ý, giọng nói vẫn ấm áp như ánh mặt trời.
Nhưng câu hỏi này lại mang the0 một the0 sự phỏng đoán ác ý, một chút giận dữ và cả sự thất vọng vì đã không thể có được cô.
Chỉ với vài chữ ngắn gọn, Từ Trinh vừa biểu lộ sự không cam lòng và hả hê trả thù ngấm ngầm.
Có vẻ anh ta nghĩ lý do cô không chấp nhận anh ta là vì cô đã tự nguyện sa ngã trở thành tình nhân của người khác.
Nhưng thử hỏi nếu không nhờ vẻ ngoài yếu ớt mong manh của cô thì làm sao cô có thể dễ dàng tiếp cận một người như Yến Ân?
Chức Vụ bị hỏi bất ngờ, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên và bối rối.
Điều khiến Chức Vụ ngạc nhiên là người bạn từng rấtlịch sự và có học thức như Từ Trinh lại có thể thốt ra lời này.
Còn sự bối rối xuấtphát từ việc có những người bạn cùng lớp khác đang đứng xung quanh.
Tin đồn “cặp lớn gia” chắc chắn là một câu chuyện khiến ai cũng muốn hóng hớt.
Càng có nhiều ánh mắt tò mò hướng về phía họ, Từ Trinh càng thêm kiên quyết không rời đi.
Như thể không mình anh ta có suy nghĩ đó. Anh ta thậm chí có lý do để khuyên cô nên quay về chính đạo, khuyên cô rời xa Yến Ân…
“Xin lỗi, tôi và Yến tiên sinh không như cậu nghĩ đâụ”
Có vẻ Chức Vụ không nhận ra ác ý tɾong lời nói của Từ Trinh, cô vẫn cảm kích những gì anh ta đã làm tɾong quá khứ.
Nhưng rõ ràng Từ Trinh không muốn để cô dễ dàng rời đi như vậy.
Khi Từ Trinh đưa tay ra định chộp lấy cô, một cơn đau đột ngột truyền đến cổ tay khiến anh ta kêu lên thảm thiết.
Bóng dáng cao lớn làm Chức Vụ bị che khuất tầm nhìn.
Khi cô nhìn lại, chỉ thấy Từ Trinh ôm cổ tay, khuôn mặt trắng bệch lùi lại.
“Câu hỏi vô lễ như vậy cũng có thể thốt ra từ miệng của Từ thiếu gia sao?”
Yến Ân xuấthiện ở đây cũng không phải ngẫu nhiên.
Gần đây anh thường đến đón Chức Vụ sau giờ tan học.
Khi đứng cạnh xe đợi cô, Yến Ân đã nhìn thấy “rắc rối nhỏ” mà cô gặp phải trên đường.
Yến Ân cười như không cười nhìn Từ Trinh, tɾong mắt đám sinh viên xung quanh, anh từ tốn nói từng câu từng chữ như một bậc trưởng bối đang giảng đạo lý cho đàn em.
“Ít nhất tôi có thể xác nhận rằng con tôi với cô ấy sẽ là con hợp pháp chứ không phải là con ngoài giá thú như Từ thiếu gia đây, đúng không?”
Lời của Yến Ân không khỏi khiến đám đông nhớ đến vụ bê bối ngɵạı tình của cha Từ Trinh năm xưa, thậm chí Từ Trinh cũng chỉ là một đứa con riêng ngoài giá thú.
Sắc mặt của Từ Trinh lập tức thay đổi.
Anh ta muốn nói gì đó nhưng bị bạn học bên cạnh đang sợ hãi trước khí chất của Yến Ân kéo đi.
Chức Vụ suýt quên mất ngày nào Yến Ân cũng đến đón cô vào giờ này.
Khi cô the0 anh trở lại xe, lập tức cảm ơn anh.
“Yến tiên sinh, cảm ơn anh.”
Nhưng Yến tiên sinh không trả lời mà chỉ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu như thể cô vừa làm gì đó không đúng.
Chức Vụ hơi hoang mang.
Hôm nay là ngày Yến Ân đưa cô về thăm nhà cũ.
Mẹ của Yến Ân rấthài lòng với Chức Vụ.
Hôm nay bà cố ý lục tìm một bức ảnh cũ, chỉ vào bức hình một cậu bé cau có đang ôm một cô bé nhỏ nhắn mặc váy hồng, rồi nói “Chắc A Vụ không nhớ đâu, hồi nhỏ nó đã từng bế con đấy…”
Khi mẹ Yến Ân vui vẻ kể lại chuyện đứa bé xinh xắn như búp bê từng tè lên người Yến Ân lúc nhỏ, Chức Vụ đã nghe chuyện này không biết bao nhiêu lần từ miệng lão phu nhân.
Từ cảm giác xấu hổ ban đầu dần trở nên cam chịu, coi đây như một sự trừng phạt của Yến tiên sinh vì đã khiến anh bẽ mặt năm xưa.
Chức Vụ nghĩ có lẽ Yến tiên sinh thật sự đã bị ám ảnh chuyện này quá lâu, đến mức phải kéo cô đi đóng hết những màn kịch như gặp gia đình thế này.
Nhưng sau đó thì sao?
Một số suy nghĩ không phù hợp bất ngờ hiện lên tɾong đầu cô.
Sau này cô có phải bộc lộ bộ mặt tham lam chuộng hư vinh dẫm đạp lên người khác khiến Yến tiên sinh bị tổn thương tình cảm, từ đó dễ dàng từ chối áp lực hôn nhân từ gia đình không?
Trong khi cô đang miên man suy nghĩ, người đàn ông bên cạnh thỉnh thoảng lại lột vỏ nho và đút cho cô.
Có lẽ để diễn giống thật hơn, khi ở ngoài anh luôn tự tay lột vỏ và đút cho cô ăn.
Nhưng ăn quá nhiều đồ ngọt khiến cô cảm thấy khát. Chức Vụ vô thức nói “khát nước” và nhận ra mấy người làm tɾong phòng đang che miệng cười trộm.
Mẹ Yến Ân ngồi đối diện cũng không chịu nổi sự ngọt ngào của đôi tình nhân trẻ, khẽ cười ẩn ý.
Ngay cả khi uống trà, anh cũng phải tự tay rót và đưa lên tận miệng cô..

Bình luận

Để lại bình luận