Chương 77

Không biết khi Quyền Đình nhìn thấy sẽ có phản ứng như thế nào, cô khẽ xoa cổ, mỉm cười ngây ngốc.
“Đinh.” Điện thoại lập tức hiện lên một tin nhắn.
C: “Mở cửa.”
Mộ Lôi vừa đọc xong tin nhắn thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sao lại đột ngột như thế này chứ, Quyền Đình hoàn toàn không nói với cô là anh sẽ lên.
Mộ Lôi hoảng hốt liếc nhìn căn phòng của mình, âm thầm cảm thấy may mắn bởi vì hôm qua cô đã dọn dẹp một chút rồi, nhìn cũng khá gọn gàng. Cô nhanh chóng chạy đến trước gương nhìn thêm một lần, xác nhận quần áo chỉnh tề rồi mới đi ra mở cửa.
“Chủ nhân.” Cô cúi đầu chào một tiếng, nghiêng người mời Quyền Đình vào nhà.
Vừa bước vào căn phòng thì dáng người cao lớn của Quyền Đình đã khiến căn phòng nhỏ bé này càng thêm chật chội.
Mộ Lôi đóng cửa lại, quay người lại thấy anh đang nhìn mình. Anh từng bước từng bước đi về phía cô, cuối cùng đè cô lên trên cửa.
Rầm.
Mộ Lôi nuốt nước bọt, vừa ngẩng đầu đối diện với gương mặt đẹp trai và đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, trái tim cô đã lập tức đập điên cuồng.
Gương mặt đẹp trai đó đang tiến dần về phía cô, cuối cùng dừng lại cách gương mặt cô chưa tới năm centimet, gần như trong gang tấc, hơi thở quấn quýt lấy nhau.
Quyền Đình vươn tay nắm lấy cằm cô, sức lực lớn đến mức khiến cô phải hít sâu một hơi. Cô không biết trong đôi mắt thâm thúy của anh đang ẩn chứa cảm xúc gì, nhưng bản năng mách bảo cho cô giờ phút này anh đang vô cùng nguy hiểm.
Môi của anh di chuyển xuống dưới, sát đến môi cô nhưng lại không hề chạm vào, mà chỉ dùng hơi thở ấm áp mà trêu chọc cô.
Quyền Đình cúi người, liếʍ một cái lên động mạch của Mộ phút đó, lông tơ trên người cô dựng đứng lên, cả người như rơi vào hầm băng. Động tác đó không giống như đang ve vãn, mà là một lời uy hϊếp.
Giống hệt như một con sư tử dũng mãnh đang dò xét lãnh địa của mình, thản nhiên trêu chọc con mồi của mình, để con mồi biết bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị ăn tươi nuốt sống.
“Chủ nhân…” Mộ Lôi cảm nhận được sự tức giận của anh, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nguyên nhân là gì, chỉ có thể nắm lấy tay áo anh lấy lòng.
“Nô ɭệ, cổ em chỉ có thể đeo thứ mà tôi đưa, có biết không?” Thấy cô hình như vẫn chưa nhận ra nguyên nhân, anh nói thẳng.
Bàn tay đang nắm lấy cằm cô đột nhiên siết chặt lại, Mộ Lôi đau chảy cả nước mắt.
Cô bị anh khống chế không mở miệng được, chỉ có thể liên tục gật đầu.
“Không có lần sau.”
Nói xong, anh buông tay khỏi cằm cô, xoay người tháo chiếc vòng cổ cô đang đeo ra, đặt lên mặt tủ.
Mộ Lôi cắn chặt môi: “Chủ nhân, xin lỗi.”
Một buổi hẹn hò tốt đẹp như vậy đã bị chính cô làm hỏng, nếu như không phải cô làm lung tung thì chủ nhân cũng sẽ không tức giận như thế này. Cô khổ sở cúi đầu.
Thấy cô cúi đầu tự trách, bàn tay Quyền Đình đang đặt trên cổ cô chậm rãi siết chặt lại. Mộ Lôi vô cùng tự trách, để mặc anh bóp cổ mà không hề phản kháng.
Hít thở không thông, cả người thiếu dưỡng khí, hai mắt Mộ Lôi mờ đi, giống như giây tiếp theo sẽ ngã lăn ra đất.
Ngay khi cô sắp không chịu nổi nữa thì bàn tay đó đột nhiên buông lỏng ra. Quyền Đình nắm lấy hông cô, kéo cô lại trước gương, thì thầm: “Như thế này tốt hơn nhiều.”

Bình luận

Để lại bình luận