Chương 86

Quyền Đình lại tiếp tục nhét gậy massage vào trong tiểu huyệt của cô, sau đó giúp cô mặc lại quần áo, chờ người bên ngoài tản đi một ít mới đỡ cô ra khỏi phòng.
Vừa ngửi thấy mùi thơm bên ngoài, Mộ Lôi đã đỏ bừng mặt. Cô nghĩ thầm, trong phòng thay đồ mùi rõ ràng như vậy, không biết phải qua bao nhiêu lâu mới tan đi hết.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ miên man thì Quyền Đình đã trả tiền thanh toán tất cả những bộ cô mang vào trong phòng thử đồ rồi nắm tay cô bước ra ngoài.
… Cô còn chưa kịp thử bộ nào.
Sau khi làm chuyện kia, Mộ Lôi không còn tâm trạng tiếp tục đi dạo nữa, lôi kéo Quyền Đình nói muốn về.
“Không đi xem phim à?” Vừa mới lên xe, Quyền Đình đã hỏi cô.
“Không, không xem nữa…”
Hai người vừa mới làm chuyện đáng xấu hổ trong phòng thay đồ, bây giờ cô chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình đi chứ chẳng muốn đi đâu cả.
“Ừ.” Anh giơ tay lên xoa đầu cô: “Vậy đi ăn cơm rồi tôi đưa em về, được không?”
Mộ Lôi sờ cái bụng rỗng của mình, gật đầu: “Vâng.”
Nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm không yên của cô như vậy, Quyền Đình không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút: “Vừa rồi kẹp chặt như vậy, xem ra là rất thích nhỉ?”
“Ngài đừng nói nữa…”
Mộ Lôi khóc không ra nước mắt, ai mà ngờ Quyền Đình to gan lớn mật như vậy chứ? Ở nơi đó mà nói làm là làm luôn.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của Mộ Lôi, anh thấp giọng nói một câu: “Thật đáng yêu.”
Mộ Lôi mím môi, quay đầu không để ý tới anh.
Hai người bước vào một nhà hàng sang trọng, bởi vì bây giờ chưa phải thời gian cao điểm dùng cơm nên vẫn còn trống một chỗ ngồi.
Đây là lần đầu tiên Mộ Lôi đến nơi này, cô để Quyền Đình chọn món ăn. Anh gọi hai phần bò bít tết, nhìn cô hỏi: “Muốn chín mấy phần?”
“Ừm, bảy phần.”
Mộ Lôi không dám ăn sống quá, cũng không thích chín quá, cuối cùng, cô chọn chín bảy phần, anh chọn chín năm phần.”
Đồ uống cũng nhanh chóng được mang lên, Mộ Lôi chọn một ly nước chanh, còn của Quyền Đình là nước nho, chắc anh nghĩ lát nữa còn phải lái xe nên không uống rượu.
Mộ Lôi cắn ống hút, ngồi đờ người ra, âm thầm suy nghĩ, có phải cây gậy massage kia hết điện rồi không? Nửa ngày rồi không thấy nhúc nhích.
Hai người đều không nói gì, trong nhà hàng mở một bản nhạc cổ điển du dương. Cô nhìn anh, đột nhiên muốn nói cho anh biết cô đang nghĩ gì.
Cô muốn hỏi anh, có phải ngoài tình cảm giữa chủ nhân và nô ɭệ, anh cũng có… chút tình cảm khác với cô không?
Mộ Lôi biết bản thân mình chắc chắn đã thích anh, thậm chí còn có thể nói là yêu anh. Cô cũng không biết tình cảm này bắt đầu từ bao giờ.
Là từ lần đầu tiên anh yêu cầu cô tự tát chính mình, cô nhìn thấy dấu tay hằn trên mặt thì trái tim đập thình thịch sao? Hay là còn sớm hơn nữa, đến mức cô không nhận thức ra được?
Loại tình yêu này không chỉ là sự kính yêu của nô ɭệ dành cho chủ nhân, mà còn là tình yêu thuần túy giữa nam và nữ.
Cô yêu anh, cũng hưởng thụ cảm giác được anh khống chế, phát tiết lên người cô.
Mộ Lôi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở miệng. Từ thứ nhất còn chưa kịp thốt ra thì ánh mắt cô hơi lóe lên, một người phụ nữ dáng người cao gầy, dung mạo tinh xảo đang bước nhanh về phía này.
Mộ Lôi không biết người phụ nữ đó, thế thì mục tiêu của cô ta chỉ có thể là… Quyền Đình?
Quả nhiên, cô ta đi tới bên cạnh Quyền Đình, gương mặt mang theo vẻ ngạc nhiên và e thẹn, khẽ lên tiếng: “Đình, không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này.”
Người tới không có ý tốt, đây là ấn tượng đầu tiên của Mộ Lôi đối với người phụ nữ mới xuất hiện này.

Bình luận

Để lại bình luận