Chương 59

Một tuần sau, Diệp Phù và Sầm Loan trở lại thành phố. Stockholm tiếp tục nhận được nhiều lời khen ngợi, và tên tuổi của Diệp Phù bắt đầu được chú ý trong ngành giải trí. Cô nhận được một số lời mời đóng phim, từ vai phụ trong các dự án lớn đến vai chính trong một bộ phim truyền hình lãng mạn. Nhưng cô vẫn do dự, sợ rằng mình chưa đủ sức để bước tiếp, sợ rằng ánh hào quang từ Stockholm chỉ là tạm thời. Một buổi tối, khi cả hai ngồi trên sofa trong căn hộ sang trọng của Sầm Loan, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, hỏi, “Em sợ gì? Anh ở đây, em còn lo gì nữa?”
Diệp Phù cúi đầu, nghịch ngón tay, giọng nhỏ. “Em sợ… em không đủ giỏi. Anh là ảnh đế, mọi người kỳ vọng ở anh. Còn em, em chỉ là một diễn viên nhỏ. Nếu em thất bại, họ sẽ nói em không xứng với anh.”
Sầm Loan cau mày, nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn vào mắt anh. “Ai dám nói em không xứng? Em là Diệp Phù, người phụ nữ anh chọn. Tài năng của em, anh thấy rõ hơn bất kỳ ai. Em đã khiến cả thế giới khóc vì Đường Cổ. Em không thấy điều đó sao?”
Lời anh như một ngọn lửa, sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô. Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài. “Anh luôn làm em tin vào chính mình.”
Anh hôn cô, một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy kiên định. “Hãy thử sức. Anh sẽ ở bên em, bất kể điều gì xảy ra.”
Lời động viên của anh khiến Diệp Phù lấy lại tự tin. Cô nhận vai chính trong bộ phim truyền hình Gió Lùa Qua Khe, một câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc. Dù lịch trình bận rộn, Sầm Loan vẫn dành thời gian đến trường quay thăm cô. Có lần, anh xuất hiện bất ngờ, mang theo cà phê và bánh ngọt cho cả đoàn phim, khiến mọi người trầm trồ vì sự chu đáo của anh. Nhưng chỉ Diệp Phù biết, ánh mắt anh nhìn cô luôn cháy bỏng, như muốn nuốt chửng cô ngay tại chỗ.
Một ngày, khi cô đang nghỉ giữa các cảnh quay, Sầm Loan kéo cô vào phòng hóa trang, khóa cửa lại. “Anh ghen,” anh gầm gừ, đè cô lên bàn, hôn cô cuồng nhiệt. “Cái tên diễn viên kia nhìn em quá lâu. Hắn ta nghĩ hắn là ai?”
Diệp Phù cười khúc khích, quấn tay quanh cổ anh. “Anh ghen? Ảnh đế cũng biết ghen sao?”
“Ghen chứ,” anh đáp, kéo váy cô lên, tay luồn vào nội y, chạm vào nơi đã ướt át. “Em là của anh, Phù Phù. Chỉ của anh.” Anh cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, rồi đâm vào cô mà không báo trước. Diệp Phù rên rỉ, hai tay bấu chặt vai anh, khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Anh giữ chặt eo cô, đẩy mạnh, mỗi nhịp đều đầy chiếm hữu, khiến cô hét lên trong cao trào.
“Sầm Loan… chậm… chậm thôi…” Cô nức nở, nước mắt lăn dài vì khoái cảm.
Anh không dừng lại, chỉ cúi xuống ngậm lấy núm vú cô, cắn nhẹ, khiến cô cong người lên, lên đỉnh lần nữa. Khi tình dịch nóng bỏng phun vào trong cô, anh ôm chặt cô, thì thầm, “Đừng để bất kỳ ai nhìn em như thế. Chỉ anh được phép.”
Diệp Phù thở hổn hển, nép vào ngực anh. “Vâng… chỉ anh…”
Sau buổi quay, Sầm Loan đưa cô về căn hộ của anh. Vừa vào cửa, anh lại đè cô lên tường, cởi áo cô, hôn khắp cơ thể cô. “Anh muốn em ngay bây giờ,” anh gầm gừ, kéo quần xuống, đâm vào cô lần nữa. Họ làm tình ngay tại cửa, rồi di chuyển lên sofa, cuối cùng là trên giường. Sầm Loan không ngừng hôn cô, vuốt ve cô, khiến cô lên đỉnh liên tục cho đến khi kiệt sức.
Khi cô nằm trong lòng anh, thở hổn hển, anh thì thầm, “Phù Phù, anh không muốn chờ thêm nữa. Làm vợ anh, được không? Anh muốn cả thế giới biết em là của anh.”
Diệp Phù nhìn anh, trái tim đập mạnh. Cô nhớ lại những ngày qua – cách anh yêu thương cô, bảo vệ cô, và cho cô một nơi để dựa vào. Cô không còn sợ nữa. Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài. “Vâng… em đồng ý.”
Sầm Loan cười rạng rỡ, kéo cô vào lòng, hôn cô mãnh liệt. “Tốt. Giờ thì em chính thức là bà Sầm.” Anh lật người, đè cô xuống, làm tình với cô thêm lần nữa, như muốn đánh dấu lời hứa của cả hai. Tiếng rên rỉ và hơi thở hòa quyện, kéo dài đến tận khuya, khi cả hai ôm nhau ngủ thiếp đi, hạnh phúc ngập tràn.

Bình luận

Để lại bình luận