Chương 61

Lễ đính hôn của Diệp Phù và Sầm Loan được tổ chức một tháng sau, tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Tin tức về ảnh đế Sầm Loan đính hôn với nữ diễn viên mới nổi Diệp Phù lan truyền khắp các mặt báo, khiến cả giới giải trí xôn xao. Có người chúc phúc, nhưng cũng không thiếu những lời bàn tán, cho rằng Diệp Phù chỉ là “kẻ may mắn” được Sầm Loan nâng đỡ. Diệp Phù đọc được những bình luận đó trên mạng, lòng thoáng chùng xuống, nhưng Sầm Loan chỉ cười, kéo cô vào lòng, thì thầm, “Họ ghen tị vì anh có em. Đừng để tâm, bảo bối.”
Ngày đính hôn, Diệp Phù mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, dài chấm đất, tôn lên vóc dáng mảnh mai và làn da trắng nõn. Sầm Loan trong bộ vest đen, đứng bên cô, đẹp trai đến mức khiến mọi ánh mắt trong khán phòng đều đổ dồn về phía anh. Nhưng anh chỉ nhìn cô, ánh mắt cháy bỏng, như thể cả thế giới chỉ có cô tồn tại. Khi anh đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay cô, anh cúi xuống, hôn cô trước mặt hàng trăm khách mời, khiến cả khán phòng vỗ tay rộn ràng.
“Em là vợ anh, Phù Phù,” anh thì thầm bên tai cô, giọng khàn khàn đầy chiếm hữu. “Từ giờ, không ai được phép nghi ngờ điều đó.”
Diệp Phù đỏ mặt, nép vào ngực anh, trái tim đập mạnh vì hạnh phúc. Tiệc đính hôn diễn ra trong không khí vui vẻ, với sự góp mặt của đạo diễn Từ, các đồng nghiệp trong đoàn phim Stockholm, và cả gia đình Diệp Phù. Mẹ cô nắm tay cô, nước mắt lăn dài, “Mẹ chưa bao giờ thấy con hạnh phúc thế này, Phù Phù.”
Sau tiệc, Sầm Loan đưa Diệp Phù về ngôi nhà ven biển của họ. Vừa vào cửa, anh đã đè cô lên tường, hôn cô cuồng nhiệt, tay kéo khóa váy xuống, để lộ cơ thể trắng nõn dưới ánh đèn mờ ảo. “Anh đợi cả ngày để được làm điều này,” anh gầm gừ, cởi vest, để lộ cơ ngực săn chắc. Anh hôn từ môi cô xuống cổ, rồi ngậm lấy núm vú, dùng lưỡi trêu đùa khiến cô rên rỉ dâm đãng.
“Sầm Loan… chậm… chậm thôi…” Cô nức nở, hai tay bấu chặt vai anh, khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể.
Anh không nghe, kéo nội y cô xuống, luồn tay vào nơi ướt át, ngón tay khéo léo ra vào. “Em là vợ anh, Phù Phù,” anh thì thầm, cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng. Anh nâng một chân cô lên, đâm vào cô mạnh mẽ, khiến cô hét lên, nước mắt lăn dài vì khoái cảm. Anh giữ chặt eo cô, đẩy nhanh nhịp độ, mỗi nhịp đều sâu sắc, như muốn khắc sâu anh vào cơ thể cô.
“Sầm Loan… em… em không chịu nổi…” Cô nức nở, cơ thể cong lên, lên đỉnh trong tiếng rên rỉ. Anh không dừng lại, tiếp tục đẩy mạnh, đưa cả hai lên đỉnh lần nữa. Khi tình dịch nóng bỏng phun vào trong cô, anh ôm chặt cô, hôn lên trán cô, thì thầm, “Em là của anh, mãi mãi.”
Họ di chuyển lên giường, làm tình thêm lần nữa, tiếng rên rỉ và hơi thở hòa quyện, kéo dài đến tận khuya. Khi Diệp Phù kiệt sức, nằm trong lòng anh, anh vuốt tóc cô, nói, “Anh muốn chúng ta có một đứa con, Phù Phù. Em thấy thế nào?”
Diệp Phù sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh. Ý nghĩ về một đứa con – một phần của cô và anh – khiến trái tim cô tan chảy. Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài. “Vâng… em muốn. Em muốn có con với anh.”
Sầm Loan cười rạng rỡ, hôn cô mãnh liệt. “Tốt. Vậy chúng ta phải cố gắng nhiều hơn.” Anh lật người, đè cô xuống, làm tình với cô thêm lần nữa, như muốn bắt đầu ngay hành trình tạo ra một sinh mệnh mới. Tiếng rên rỉ của cô vang lên, mềm mại và dâm đãng, như một bản nhạc tình ái kéo dài trong bóng tối.
Ngày hôm sau, Diệp Phù nhận được tin cha cô đã được chuyển đến bệnh viện tốt nhất thành phố, với chi phí do Sầm Loan âm thầm chi trả. Cô ôm anh, nước mắt lăn dài, “Cảm ơn anh… em không biết phải báo đáp anh thế nào.”
Anh cười, nâng cằm cô lên, hôn sâu. “Báo đáp anh? Chỉ cần em ở bên anh, sinh con cho anh, thế là đủ.” Anh bế cô lên, đặt cô xuống giường, cởi váy cô, hôn khắp cơ thể cô. Khi lưỡi anh chạm vào nơi nhạy cảm, cô rên rỉ, hai tay bấu chặt ga giường. Anh làm tình với cô chậm rãi, dịu dàng, nhưng vẫn đầy đam mê, khiến cô lên đỉnh liên tục. “Anh yêu em, Phù Phù,” anh thì thầm, ôm cô vào lòng. “Và anh sẽ yêu con của chúng ta.”
Diệp Phù mỉm cười, nép vào ngực anh, hạnh phúc ngập tràn. Cô biết, từ giờ, cuộc đời cô đã có anh, và họ sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai trọn vẹn.

Bình luận

Để lại bình luận