Chương 4

Đợi cho đến khi Tạ Chu bước ra, Louis vẫn còn ngồi ở trên bàn sách đơn đọc sách. Thấy Tạ Chu vội vàng bước ra, trong lòng Louis cảm thấy buồn cười, trên mặt lại không để lộ ra, còn săn sóc trấn an cậu: “Nếu như cậu mệt có thể đi ngủ trước, tôi còn phải đọc sách thêm một lát nữa.”
Đối với Tạ Chu mà nói thế này đương nhiên là một chuyện tốt có cầu cũng không được, để tránh cho lát nữa xấu hổ khi ngủ chung, cậu vội vàng tắt đèn lớn rồi trèo lên giường ngủ. Tuy rằng trong hoàn cảnh xa lạ nhưng cậu thật sự quá mệt và quá buồn ngủ, chưa đến một chốc đã chìm vào giấc ngủ say.
Louis đứng ở bên cạnh giường tùy tay vỗ về chơi đùa khuôn mặt mơ ước đã lâu một phen, cảm xúc giống như đúc với những gì hắn đã tưởng tượng. Khuôn mặt đó non mềm bóng loáng, giống như một miếng đậu hũ vậy. Vì để cho chắc ăn, Louis lại lấy một cái khăn tay tẩm diethyl ether bịt miệng mũi của Tạ Chu một lúc để đề phòng xảy ra trường hợp ngoài ý muốn.
Louis cúi người xuống, ngón tay thon dài leo lên lưng quần Tạ Chu, hơi dùng một chút sức là đã có thể kéo nó xuống giướng. Bên dưới chiếc qυầи ɭóŧ xám là một cái gò nhỏ xinh xắn, Louis tùy ý chọc chọc cách một lớp vải dệt, cười nhạt một tiếng, sau đó đầu ngón tay men theo giữa hai chân duỗi ra sau, kết quả là ngoài ý muốn chạm phải một mảng vải dệt ẩm ướt. Cảm giác hơi hơi ướŧ áŧ khiến cho Louis có hơi khó hiểu, ngón tay hơi hơi chọc chọc lớp vải dệt đó, ấy thế mà đầu gnón tay lại cắm vào bên trong thịt mềm, lớp vải đó cũng bị nhét vào bên trong, bị thịt mềm nuốt vào. Thịt mềm mềm dẻo chặt khít, phải dùng thêm một chút sức lực nữa mới có thể rút được ngón tay ra.
Thái dương Louis hưng phấn đập thình thịch vì không biết thứ đó là gì, bàn tay hơi run rẩy lột qυầи ɭóŧ của Tạ Chu ra. Một tiểu huyệt non mềm đầm đìa nước rộng mở hiện ra trước mắt Louis. Môi âʍ ɦộ đầy đặn chen chúc ở bên nhau, âm phụ nhô lên cao cao giống như màn thầu, hoa huyệt non mềm hồng nhạt hiện vẻ chưa bị khai phá và sự non nớt vô tri của chủ nhân nó.
Louis đẩy hai mảnh trai thịt khép kín ra, cắm một ngón tay vào thử. Không hề bất ngờ gì, hắn bị ngậm chặt lấy, huyệt non thật chặt, nếu không mở rộng tử tế thì chắc chắn sẽ bị thọc hư. Từ trước đến nay Louis là một kẻ theo tư tưởng “lùi lại để hưởng lạc”, giờ hắn cũng không cần phải vội vã để làm gì cả mà ngược lại ung dung thong dong câu âm hạch nhỏ xinh trốn không sâu ra, lòng bàn tay hơi dùng sức một chút, khẽ xoa bóp nơi đó. Nơi đó quá non mềm, thế nên lòng bàn tay chỉ hơi hơi vuốt ve cũng đã có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi âm đế trở nên đỏ tươi.
Louis lại cắm hai ngón tay vào, nước da^ʍ trơn ướt ấm nóng, thịt mềm mềm mại ngậm chặt lấy dị vật ngoại lai. Hai ngón tay Louis tùy ý kẹp lấy đùa bỡn mềm thịt, nhưng nơi đó thật sự quá ướŧ áŧ, hai ngón tay vốn không thể kẹp được thịt huyệt được ngâm trong nước da^ʍ.
Louis thử mấy lần, thịt huyệt đều trượt khỏi hai ngón tay. Hắn không khỏi thấp giọng cười mắng: “Thật là đồ lẳиɠ ɭơ.”
Ngón tya thon dài chơi đùa vài cái, nước sốt trong huyệt rõ ràng càng nhiều lên thêm. Khi Louis rút ngón tay ra thì bên trên còn dính theo vài sợi chỉ bạc, dường như rất không nỡ vậy. Mới lần đầu tiên bị ngson tay tùy tiện gian da^ʍ chơi đùa mà đã chảy nhiều nước da^ʍ đến thế rồi, ngày sau nếu như dạy dỗ đúng chỗ thì hẳn càng là một báu vật hiếm có.

Bình luận

Để lại bình luận