Chương 12

Trong tình thế cấp bách này, Tạ Chu đá chân tứ tung muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Louis, cánh môi mấy máy không ngừng phun ra lời khước từ: “Đừng, Louis, đừng như thế.” Vừa nói, cậu vừa bò trên tứ chi về phía tường, Louis cười khẽ một tiếng, nhổm nửa người trên dậy, phần thân trên cường tráng lộ ra trước mặt Tạ Chu, cơ bắp ở eo bụng săn chắc lưu sướиɠ, cái đống căng phồng ở giữa háng thấy rõ rành rành đến mức khiến người ta lác mắt.
Louis lấy gối đầu để ở đầu giường ra, móc chỗ vòng tròn ở đầu giường, lôi ra một sợi xích sắt thô dài, sau đó không hề do dự khóa một đầu tròn của xích sắt vào cái cổ mảnh dài trắng nõn của Tạ Chu.
Chiều dài của xích sắt không đến đuôi giường, sau khi bị khóa lại, Tạ Chu cũng không thể hoạt động một cách tự do trên giường được. Cơ thể trắng đến phát sáng của Tạ Chu cuộn tròn tránh ở trong góc, khóe mắt ửng hồng lộ vẻ kinh hoảng, trong hốc mắt chứa nước mắt chực trào ra, trông cực kỳ tủi thân.
Louis trực tiếp vứt đi hết mọi ngụy trang trước kia, sầm mặt bắt mắt cá chân trơn bóng mảnh dẻ của Tạ Chu, lôi người đến trước mặt mình, sau đó duỗi tay banh mở đôi chân dài của Tạ Chu, để lộ tiểu huyệt bị dâʍ ɭσạи đến chín rục lầy lội, đột nhiên không kịp đề phòng mà hung hăng tát mạnh một cái.
Hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ chưa được bài xuất ra trong tiểu huyệt non mềm bị tát đến mức phun tóe ra, Tạ Chu sợ hãi kêu lên một tiếng the thé, còn chưa kịp kêu đau thì đã nghe thấy Louis cố ý nói ra những lời ác liệt: “Đã làm đĩ còn muốn giả vờ cái gì, cũng không phải là không trả tiền, ngoan ngoan để cho tôi cᏂị©Ꮒ sướиɠ, không thì tôi sẽ ném cậu ra bên ngoài, mấy tên đó thấy cái huyệt chín rục này phỏng chừng sẽ cᏂị©Ꮒ chết cậu.”
Tạ Chu bị đánh đau, bắp đùi bị bàn tay lớn của Louis đè lại, cố nín nhịn nước mắt nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng bật khóc, khuôn mặt trắng nõn đẫm nước mắt, Louis nhìn chỉ thấy càng rung động hơn. Hắn bóp lấy cái eo nhỏ, lập tức đưa dươиɠ ѵậŧ vào trong cái huyệt mềm nát trơn ướt, Tạ Chu khóc đến nỗi thở hổn hển, bụng nhỏ hơi hơi run rẩy khiến cho thịt huyệt cũng co rụt lại, đúng lúc khiến cho Louis cảm thấy cực kỳ sướиɠ.
Trải qua một đêm cᏂị©Ꮒ cắm, âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ đã bị cᏂị©Ꮒ mở, không phí bao nhiêu sức lực đã có thể trượt vào được. Mị thịt mấp máy cắn lấy phần cán, hạ thân của Tạ Chu bị chọc đến đong đưa không ngừng, da thịt ở eo bụng đỏ bừng lên, hiện ra sắc đỏ xinh đẹp vì bị va chạm.
Tiếng nước òm ọp òm ọp vàng lên không ngừng, nước mắt của Tạ Chu ướt đẫm khuôn mặt, cậu không nghĩ ra được cách để bảo vệ mình, cực kỳ tủi thân, cũng chỉ có thể nhỏ giọng khóc lóc. Louis còn muốn bắt nạt con thỏ xui xẻo vô duyên vô cớ vào tù này, thật sự quá đáng ghét.
Hắn có lòng muốn cᏂị©Ꮒ phục Tạ Chu, khóa Tạ Chu lại một ngày, cᏂị©Ꮒ từ sáng sớm đến tối mịt, khi sắp đến chạng vạng, Tạ Chu một ngày trời không được ăn cơm, cuối cùng không chịu nổi nữa mà hôn mê bất tình.
Nơi giữa hai chân mửo rộng ra, môi âʍ ɦộ lật ra bên ngoài, dâʍ ɖị©ɧ chảy róc rách, cả người không có nơi nào là lành lặn, phần cổ tràn đầy dấu hôn đỏ thẫm, hai bầu thịt mềm trước ngực giăng đầy dấu tay đỏ tươi, núʍ ѵú bị cắn đến phá da.
Lúc Louis ôm Tạ Chu vào phòng tắm tắm rửa, hắn kiểm tra làn da của cậu bé, trong lòng thoáng có chút áy náy, dường như hắn đã ra tay hơi nặng rồi.
Lúc Tạ Chu tỉnh lại đã hơn tám giờ tối, đã qua giờ ăn cơm bình thường của các phạm nhân. Cậu giơ tay sờ sờ cổ, phát hiện đã không còn sợi xích lạnh lẽo nữa, vì thế theo bản năng thở ra. Đúng lúc này, cảm giác đói khát bùng lên, dạ dày trống rỗng co rút lại, Tạ Chu không nhịn được mà phủ tay lên bụng, hơi hơi xoa với mong muốn khiến cho cơn đói giảm bớt.

Bình luận

Để lại bình luận