Chương 14

Louis tùy tiện moi chút chất lỏng ở huyệt khẩu, giơ bàn tay lên đưa đến trước mặt Tạ Chu, nói: “Xem đi, đêm qua huyệt cậu chảy rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, có phải đã bị rất nhiều dươиɠ ѵậŧ của đàn ông cᏂị©Ꮒ chín rồi không, hửm?”
Một tội danh không có chứng cứ chứng minh như thế làm sao có thể biện giải được, kể cả khi có biện giải đi nữa thì cũng chẳng có ai nghe. Tạ Chu luôn luôn là tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất của nhà họ Tạ, kết quả lại không rõ vì sao mà bị đưa vào tù, còn không hiểu tại sao bị người ta chụp cho cái danh xưng đĩ điếm. Nhưng cho dù là thế cậu cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng tiếp thu những ta họa đó, ngay sau đó cũng chỉ có thể cong cái cổ trắng nõn, cúi đầu thấp giọng nức nở. Đã đến thế rồi mà cái huyệt bên dưới lại không thể cưỡng lại được mà phát nứиɠ, chỉ vài ba cái đã bị ngón tay Louis làm cho đầm đìa nước.
Tình triều trong huyệt cuồn cuộn không dứt, nhục huyệt đã nếm đủ mùi vị tìиɧ ɖu͙© làm sao có thể thỏa mãn chỉ với mấy ngón tay thọc vào rút ra cơ chứ? Mị thịt mấp máy bóp ra hoa dịch ướt lóng lánh, môi âʍ ɦộ bị cᏂị©Ꮒ đến không thể khép lại được nát nhừ đến lật ra bên ngoài, âm đế đỏ tươi ở bên ngoài cơ thể run rẩy, giống như đang mời chào khách làng chơi đến vậy.
Tạ Chu khóc cực kỳ uất ức, kɧoáı ©ảʍ ở thân dưới lại không ngừng lại, cổ họng không ngăn được tiếng rêи ɾỉ tràn ra, tiếng kêu nhỏ bé mà lại non mềm. Louis thuận miệng ác ý trêu chọc, “Chậc, kêu da^ʍ thật.”
Tạ Chu nghe thấy lời nhục nhã của Louis thì càng uất ức thêm, rõ ràng là một người cao quý như cậu lại bị người ta làm nhục đến nước này. Louis lại hoàn toàn không hề biết thương tiếc là gì, đỡ lấy du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn của mình cắm một cái vào lút cán, Tạ Chu bị dị vật thô dài xâm chiếm, bị cảm giác nướ© ŧıểυ trong niệu đạo tiết ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi lại bị que kim loại thật nhỏ kia bịt kín mít. Bên trên chảy nước, lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ bên dưới lại bị bịt, nước mắt cậu chảy đầy mặt, hai hàng nước mắt khắc trên khuôn mặt trắng nõn, khuôn mặt ướt đẫm, trông cực kỳ đáng thương.
Louis hung mãnh đưa đẩy thứ hung khí tím đen dưới háng, chống lên điểm mẫn cảm nhô lên kia mà nghiền mài. Da^ʍ tính trong cơ thể Tạ Chu dễ dàng bị gợi lên, làn da khắp người ửng đỏ vì tìиɧ ɖu͙©, hai bầu thịt mềm hơi hơi lắc lư theo khi cơ thể bị va chạm, lộ ở trước mắt Louis, sau đó bị Louis ngậm lấy cắn xé.
“Đừng, đau quá, đừng cắn, Louis, cầu xin anh.” Tạ Chu đã là cá nằm trên thớt, ngoại trừ xin tha ra cậu không nghĩ ra được cách nào khác có thể giảm bớt sự thống khổ này, nhưng kẻ đầu sỏ gây tội vẫn muốn khăng khăng làm theo ý mình, dẫn dắt cậu chìm nổi trong bể dục.
Louis mυ”ŧ mạnh núʍ ѵú nhỏ xinh của Tạ Chu, đến khi nhả ra thì nó đã trở nên sưng đỏ không chịu nổi.
Louis vừa mới nhả ra, Tạ Chu lập tức duỗi tay che thịt vυ” đã bị chà đạp đến không ra gì, ngực hơi run rẩy, nức nở khiến người ta đau lòng: “Đau quá, Louis, đừng cắn.”
Lúc nói những lời này, hốc mắt cậu ửng đỏ, trên khuôn mặt kiều diễm hiện lên vẻ yếu ớt dễ vỡ. Louis cúi người dịu dàng hôn lên môi Tạ Chu, dường như có vô hạn xuân tình lưu luyến, giây lát sau, hắn đã đâm vào trong tử ©υиɠ mỏng manh yếu ớt, qυყ đầυ thô to bị tử ©υиɠ trói chặt lại, Tạ Chu bị thọc đến nỗi thất thần, cổ ngẩng cao, cong thành một độ cong xinh đẹp.
Louis liếʍ hôn làn da trắng nõn trơn bóng, gặm cắn hầu kết nhỏ xinh đang bất an rung động, dưới thân lại rút dươиɠ ѵậŧ đang trêu đùa ra, sau đó hung hăng đâm sâu vào trong tiểu huyệt non mềm.
Bắp đùi Tạ Chu không khống chế được nổi mà run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ lóng lánh dính nhớp tiết ra hết bãi này đến bãi khác, tẩm ướt eo bụng của hai người và cả khăn trải giường ở bên dưới. Từng tầng từng lớp da^ʍ thịt trong huyệt mυ”ŧ cắn côn ŧᏂịŧ khiến cho lỗ chuông kịch liệt co rút lại, Louis nện giã nhanh vài cái rồi vùi vào trong cái huyệt ướt mềm đó, bắn ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới lên trên vách tường thịt mẫn cảm, côn ŧᏂịŧ nhỏ của Tạ Chu bất an rung động, tỏ rõ du͙© vọиɠ của chủ nhân nó.

Bình luận

Để lại bình luận