Chương 33

Louis bị tư thái dâʍ đãиɠ của Tạ Chu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cũng không chịu nổi, nhưng hắn lại không muốn dễ dàng khiến cho Tạ Chu được thoải mái. Hắn duỗi tay, ôm Tạ Chu đặt ngồi xuống đất.
Thịt môi run rẩy non mềm vừa mới tiếp xúc với gạch men sứ lạnh lẽo đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không ngừng chảy ra một bãi chất lỏng trắng đυ.c, men theo miệng huyệt bị đè mở, nhễu thành một bãi xuống nền gạch giữa hai chân Tạ Chu, giống như là nướ© ŧıểυ không kẹp chặt được vậy.
“Sao huyệt lỏng như thế vậy? Còn không kẹp được nước, có phải nên phạt không?” Louis vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, ngoài trừ mái tóc hơi rối một chút ra thì hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ mới sa vào trong tình duc vừa rồi.
Cánh tay Tạ Chu vắt ngang qua đầu gối của Louis, miễn cưỡng ngồi lại che khuất chính mình: “Đừng mà…”
Giọng nói mềm mại xin tha.
“Huyệt da^ʍ như thế thì nên bị phạt.” Louis lãnh đạm nói xong, nhấc chân lên dẫm xuống thịt huyệt bị đầu lưỡi gian da^ʍ đến mềm rục.
Đế giày da thô cứng đạp lên thịt môi trơn trượt, Louis còn xấu xa nghiền trái nghiền phải, dưới bàn chân cộm lên giống như đang giẫm lên một con cá trơn ướt.
“A… A, đau quá.” Tạ Chu nũng nịu kêu đau.
Louis giống như bị điếc nên không hề nghe thấy, nhếch mui giày da khinh khỉnh đẩy thịt môi mềm mại bị đạp đến rũ xuống ra, thong thả ung dung cắm vào trong khe huyệt lầy lội.
“Ưm…” Tạ Chu cau mày, kêu rên một tiếng.
Mũi giày của Louis cắm ở bên trong tiểu huyệt non mềm, đế giày thô ráp dơ bẩn dẫm lên thịt non, liên tục thọc vào rút ra.
“A…” Khi Louis cắm mạnh vào một cái, mũi giày cứng rắn dẫm phải âm đế yếu ớt, Tạ Chu theo bản năng che bụng dưới đang run rẩy không ngừng lại, ngồi quỳ ở trên nền gạch mà cao trào.
Thịt huyệt bị dẫm đến nát nhừ rũ xuống trên đất, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra từng luồng, tạo thành một vũng nước thật lớn. Một bãi dâʍ ŧᏂủy̠ lóng lánh tràn lan giữa hai chân Tạ chu, còn dính một chút trên mũi giày da của Louis, ướŧ áŧ lóng lánh.
“Sắp bị dẫm hư mất rồi, Louis.” Tạ Chu nhẹ giọng nức nở, không dám khóc quá to vì sợ Louis sẽ lại nghĩ ra chiêu trò gì khác để trêu ghẹo mình.
Louis rũ mắt nhìn ngắm thần sắc lã chã chực khóc của Tạ Chu, khóe mắt cậu ứa ra một chút nước mắt sợ hãi, hàng mi đẫm nước không ngừng run rẩy ngón tay trắng nõn căng thẳng nắm chặt lấy vải quần tây củ Louis, thật sự là một đứa bé đáng thương.
“Tạ Chu, lại đây móc dươиɠ ѵậŧ của ông xã ra.” Louis bình thản phun những từ ngữ bỉ ổi không hợp với thân phận của mình ra khỏi miệng, tựa lưng vào ghế, không hề hoang mang chờ đợi động tác của Tạ Chu.
Tạ Chu mím môi, giương mắt liếc nhìn Louis, có ý muốn trốn thoát khỏi tai họa sắp ập đến: “Louis…”
Lời xin tha còn chưa nói ra được khổi miệng đã bị chặn họng: “Chẳng phải em muốn đi làm à? Nếu không nghe lời thì sao tôi có thể yên tâm thả cho em đi được, hửm?”
Chỉ một câu nghi ngờ đơn giản đã khiến cho Tạ Chu im lặng,
Ngón cái của Louis phủ lên cánh môi non mềm của Tạ Chu, vừa chà đạp nó vừa nói: “Đứa bé ngoan ngoãn mới có kẹo ăn, có đúng không nào?”
Ý uy hϊếp cực kỳ rõ ràng.
Tạ Chu chấp nhận số phận vươn tay cởi bỏ phéc-mơ-tuya quần tây của Louis, nhiệt độ cực nóng xuyên thấu qua lớp vải truyền đến tay Tạ Chu, cán thịt thô tráng giống như một con rồng khổng lồ bừng bừng phấn chấn, dường như đang lặng lẽ rung động.
Cổ tay trắng nõn mảnh dẻ của Tạ Chu quơ quơ giữa hai chân Louis, không ngừng run rẩy. Louis nhìn thấy bàn tay run rẩy của cậu nhóc cầm lấy dươиɠ ѵậŧ thô dài, thất thần như không biết phải làm sao thì mới lãnh đạm ra lệnh: “Tự ngồi lên đi.”
Tạ Chu nghe những gì Louis nói, gương mặt đỏ phừng lên, lắp bắp đồng ý: “Được, được.”
Nói rồi, cậu vạch mở kẽ mông chặt khít để lộ ra hậu huyệt xấu hổ mà co rụt lại, bất tri bất giác lắc lư cái mông đẫy đà đuổi theo qυყ đầυ cực lớn đang dỏng lên cao, mông thịt trắng mềm lắc lư trước mắt Louis, không biết xấu hổ mà để lộ ra hậu huyệt đang co rút lại.

Bình luận

Để lại bình luận