Chương 35

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 35

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khi tiếng rêи ɾỉ của Tạ Chu chợt im bặt, Louis đỡ lấy eo nhỏ của cậu, bắn vào bên trong hậu huyệt ướt nóng.
“Không nhìn thấy, đừng khóc.”
Sau khi Louis đã thỏa mãn rồi mới nhớ ra phải trấn an Tạ Chu đã sụp đổ, Tạ Chu vùi đầu vào hõm vai Louis, khó thở hung hắn cắn mạnh một cái lên cơ bắp trên vai Louis, để lại một dấu răng nhợt nhạt.
Lúc này Louis thật sự rất dễ nói chuyện, bàn tay thi thoảng vuốt ve sống lưng trơn mềm của Tạ Chu, cảm thán: “Như cún con vậy.”
Lúc Louis đến đón Tạ Chu tan tầm thì đã sắp tám giờ rưỡi tối, những tòa nhà cao tầng của thành phố New York không ngủ này dày như răng lược, ánh đèn rực rỡ lóa mắt.
Tạ Chu xuống đến dưới lầu là đã thấy ngay xe của Louis đang ngừng ở trước cửa chờ mình. Vừa mới duỗi tay kéo cửa bên ghế phó lái, cậu đã nghe thấy Louis yêu cầu mình ngồi vào ghế sau.
Tạ Chu trố mắt trong một lát, nhưng chỉ trong giây lát đã nghe lời mở cửa ghế sau ngồi vào. Đối với những yêu cầu của Louis, thông thường Tạ Chu chỉ có thể nghe lời, bởi vì cho dù cậu có từ chối đi chăng nữa, cuối cùng cậu cũng sẽ phải khuất phục dưới đủ loại thủ đoạn của Louis, chi bằng là ngoan ngoãn nghe theo ngay từ đầu còn hơn.
“Hộc ngầm thứ hai bên tay phải, rút ra xem đi.” Giọng nói trầm thấp của Louis truyền từ ghế trước đến, trong bóng đêm, giọng nói đó dường như càng khiến người ta mê say. Vành tai Tạ Chu không hiểu sao lại nóng lên, nghe theo lời Louis, cúi đầu mở hộc ngầm ra.
Trong hộc vuông có một cái hộp dài đựng trang sức, vừa mở ra là Tạ Chu đã phát hiện đó là món trang sức mà mấy ngày hôm trước cậu vừa mới đưa bản vẽ đến phòng làm việc, thứ hấp dẫn người ta nhất chính là viên đá quý lớn màu xanh biển ở trung tâm. Nó trong suốt sạch sẽ, không hề có chút tạp chất nào.
Chiếc vòng cổ đó vừa hoa lệ vừa phức tạp, là một món trang sức nữ điển hình, nhưng viên đá quý lớn có màu lớn như thế này quá hiếm thấy, thực tế rất có giá trị lưu giữ, hơn nữa còn là tác phẩm do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng là Tạ Chu thiết kế, chỉ một cái này là đã có thể bán được giá cao.
“Sao anh lại mua nó thế, đắt lắm đấy.” Ngoài miệng Tạ Chu nói thế nhưng tay lại không nhịn được mà mân mê nhìn ngắm nó mãi, dù rằng không phải là chưa từng thấy, nhưng tác phẩm cũng giống như đứa con của chính mình vậy, yêu thích không rời tay cũng không quá.
Xe chạy đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì dừng lại, những chiếc bảng hiệu gắn đèn ở hai bên đường lớn luân phiên lóe sáng, viên đá quý trong tay Tạ Chu phản chiếu ánh sáng xinh đẹp, khiến nó càng thêm phần lộng lẫy. Tạ Chu đang say mê nhìn ngắm viên đá quý màu xanh biển có tính chất tuyệt hảo này thì bất chợt nghe thấy giọng điệu khinh khỉnh của Louis:
“Tạ Chu, cởϊ qυầи ra, nhét vòng cổ vào trong tiểu huyệt cho tôi xem.”
Ngữ điệu thích ý, phảng phất đó là một chuyện cực kỳ dễ dàng vậy.
Tạ Chu dễ thẹn thùng, nhiều nhất cũng chỉ đồng ý những yêu cầu ác liệt của Louis ở trong nhà, vậy nên bây giờ làm sao có thể dễ dàng nghe lời được, càng miễn bàn đến thứ mà cậu đang cầm còn do chính tay cậu thiết kế, sao có thể không biết xấu hổ mà nhét vào trong da^ʍ huyệt của mình được. Cậu ngập ngừng suy nghĩ, muốn từ chối: “Đừng mà… Louis, đừng làm nhưu vậy.”
Louis nghe thấy Tạ Chu khẽ từ chối thì cười khẽ thành tiếng, ngón tay tùy tiện gõ nhẹ lên tay lái, giọng điệu bình thản truyền đến ghế sau: “Vậy em không muốn sau này tiếp tục được đi làm nữa à?”
Được đi làm chính là việc có đủ sức uy hϊếp để khống chế được Tạ Chu, lần nào thử cũng linh nghiệm, chỉ một cái này thôi là đã đủ rồi.
“Sẽ bị nhìn thấy đó…” Giọng Tạ Chu khe khẽ vang lên, nhìn thì như vẫn đang cự tuyệt nhưng Louis biết rất rõ đây là dấu hiệu của việc cậu bắt đầu thỏa hiệp rồi.

Bình luận

Để lại bình luận