Chương 37

“Louis, ngứa quá, thật khó chịu… Ưm…” Tạ Chu nũng nịu gọi tên Louis, bàn chân đang giẫm lên ghế tựa bằng da khó chịu cọ xát, thân dưới trần trụi được đèn nê ông chiếu sáng đến càng thêm bóng loáng thon dài.
“Muốn được cᏂị©Ꮒ à?” Louis bị dáng vẻ dâʍ đãиɠ của Tạ Chu quyến rũ đến yết hầu khô khốc, trong lúc nhất thời chỉ nhìn thấy mà không ăn được nên ngữ điệu có phần hơi lạnh lẽo.
Đúng lúc xe chạy ngang qua một đoạn đường không được bằng phẳng cho lắm, lốp xe lăn qua mặt đường gập ghềnh, thân xe xóc nảy, tiểu huyệt của Tạ Chu đang nuốt món trang sức kia, cực kỳ mẫn cảm, bị xóc nảy như thế lại nuốt thêm một đoạn dây chuyền lạnh lẽo vào nữa.
Tạ Chu theo bản năng muốn rêи ɾỉ thành tiếng, nhưng ngữ điệu lạnh lẽo vừa rồi của Louis lại khiến cho Tạ Chu có phần hơi co rúm lại. Cậu rụt chân lại, nhỏ giọng kêu rên, nuốt hết tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt còn sót lại của mình vào trong bụng, thật sự cực kỳ khó chịu, chỉ có thể cắm ngón tay thon dài vào để thư giải tình triều.
Rõ ràng là một tiểu thiếu gia kiêu ngạo lại bị dâʍ ɭσạи thành đồ lẳиɠ ɭơ của Louis.
Có một khuôn mặt tinh xảo như thế, lại giạng rộng huyệt, làm hết tất thảy những chuyện quyến rũ lẳиɠ ɭơ như thế đối với kính chiếu hậu.
“Lôi dây chuyền ra, tự dùng tay thọc tiểu huyệt đi.” Tiếng nói khàn khàn cố nén tìиɧ ɖu͙© của Louis chui vào trong tai Tạ Chu giống như một làn gió xuân, khiến cho Tạ Chu như muốn ngất đi.
Đầu óc cậu không tỉnh táo lắm mà điều khiển cơ thể, ngón tay Tạ Chu không tự chủ được duỗi đến miệng huyệt đầm đìa nước sốt, móc lấy sợi dây đang rũ xuống, ngón tay trắng nõn chạm vào chuỗi dây chuyền lộng lẫy kia, khiến cho đôi tay đó càng thêm xinh đẹp yêu kiều.
“Ưm… ư, a~” Theo tiếng rêи ɾỉ biến điệu kia, chiếc dây chuyền nặng trĩu bị dâʍ ŧᏂủy̠ lóng lánh xối ướt nọ bị lôi kéo ra ngoài, móc ở trên ngón út của Tạ Chu, bất lực lắc lư giữa không trung.
Mặt kim loại cứng rắn chống lên thịt huyệt bị lôi ra bên ngoài, thịt huyệt non mềm bị mạnh mẽ cọ xát, sinh ra cảm giác ngứa ngáy tê dại đến tận xương tủy, từ từ chậm rãi kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tạ Chu đang đầu óc mơ màng. Sợi dây chuyền rũ xuống trong tay cậu ướt long lanh.
Nhìn từ trong gương chiếu hậu, mặt trang sức gắn viên đá quý màu xanh nước biển đó trong suốt đến dường như tỏa ra một vầng sáng nhu hòa, lộng lẫy mà phát sát trong bóng đêm New York. Nó lắc lư ở giữa không trung, hình thành bầu không khí da^ʍ mỹ không thể miêu tả thành lời.
“Louis… Đừng mà.” Louis dồn dập thở dốc, bụng dưới không ngừng phập phồng căng chặt, thịt non ở miệng huyệt đứt quãng phun dâʍ ŧᏂủy̠ ra, thịt huyệt đỏ tươi khép mở, giống như thịt trai đang nhả ngọc.
Ánh mắt Louis lạnh lẽo nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng vì không chịu nổi tìиɧ ɖu͙© của Tạ Chu, cánh môi của cậu vô ý thức hé mở ra, đôi mắt hàm chứa ánh nước long lánh, đôi chân non mềm mịn màng mở rộng ra để lộ huyệt non xối đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ở giữa.
“Dâʍ đãиɠ chết đi được.” Louis nghĩ thầm.
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn muốn tiếp tục chọc ghẹo người ta: “Không cần gì cơ? A Chu muốn tôi mở mui xe ra, để cho người qua đường cùng thưởng thức huyệt da^ʍ của em à?”
Những chuyện ác liệt mà Louis đã làm trước kia nhiều không đếm xuể, Tạ Chu nghe thấy Louis nói ra lời uy hϊếp đáng sợ như thế lại không dám lấy khả năng Louis có làm ra chuyện đó hay không để đánh cược, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng thỏa hiệp: “Đừng, em làm là được.”
Vừa nói, cậu vừa chấp nhận số phận mà khép hai ngón tay lại, thử thăm dò cắm vào trong cái huyệt lầy lội nước.
“Ưm…” Ngón tay vừa mới đi vào đã bị thịt huyệt đang ở trong trạng thái cực kỳ mẫn cảm mυ”ŧ hút, mị thịt non mềm tầng tầng lớp lớp mấp máy, quấn chặt lấy ngón tay non mịn, tìиɧ ɖu͙© nóng rực dần dần được an ủi mà giảm bớt đi, khiến cho Tạ Chu càng sa vào trong chút kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi mà ngón tay mang đến, theo bản năng cắm thêm một ngón tay vào nữa.

Bình luận

Để lại bình luận