Chương 39

Cái huyệt trống không hồi lâu của Tạ Chu rốt cuộc cũng được cắm đến tràn đầy như ý nguyện, cậu nhỏ giọng rêи ɾỉ thành tiếng: “Cắm đầy quá, mạnh quá, Louis.”
Tiếng kêu giống như mèo con đó quanh quẩn bên tai Louis, giống như thuốc kí©ɧ ɖụ© kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn. Louis cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận hơi hé của Tạ Chu, đầu lưỡi bơi vào trong khoang miệng cậu, cong môi lưỡi mυ”ŧ thật mạnh. Tạ Chu bị hôn đến nhũn chân, đứng cũng không đứng nổi, cả người treo trên người Louis, tiểu huyệt bên dưới còn bị dươиɠ ѵậŧ của Louis thọc, thô dài dươиɠ ѵậŧ vào sâu đến dọa người, mỗi một lần thọc vào đều khiến cho Tạ Chu có một loại ảo giác mình sẽ bị thọc đến dạ dày.
Đuôi lông mày và khóe mắt Tạ Chu đều đã bị cᏂị©Ꮒ đến treo xuân tình, khoang miệng bị trêu đùa đến mức phát ra tiếng vang da^ʍ mỹ, cẳng chân non mịn bị động treo trên cánh tay của Louis, nơi giao hợp lầy lội dâʍ ɖị©ɧ tưới hai viên tinh hoàn tím đen đến ướt đẫm, thịt huyệt trắng nõn bị cᏂị©Ꮒ đến nát mềm toác rộng, màu hồng nhạt ban đầu đã biến thành sắc đỏ tươi chín rục.
Louis ưỡn dươиɠ ѵậŧ bừng bừng phấn chân không ngừng quấy loạn tiểu âʍ ɦộ non mềm, qυყ đầυ đè lên điểm mẫn cảm nghiền mài qua lại, buộc Tạ Chu phải khe khẽ nỉ non.
Louis cúi đầu quan sát thần sắc mê mang của Tạ Chu, thấy cậu bày ra dáng vẻ cau mày khó chịu thì hôn hôn khóe môi ướŧ áŧ của cậu, mắng yêu: “Nhóc con yếu ớt.”
Nói rồi, hắn thống khoái xách súng ra trận, thịt huyệt non mềm bị thọc vào rút ra quá nhanh đến mức gần như khiến Tạ Chu sinh ra cảm giác đau đớn nóng bỏng như sắp bốc cháy. Khuôn mặt anh tuấn chín chắn của Louis hoàn toàn triển lộ trước mắt Tạ Chu, trên sợi tóc nhạt màu treo những giọt mồ hôi li ti, men theo cổ chảy dọc vào trong cổ áo được cài cúc, tựa như chứng cứ phạm tội vậy.
Tạ Chu bị hơi thở của Louis bao vây lấy, gần như muốn sa vào trong kỹ xảo lúc cao trào của Louis.
Thịt huyệt không ngừng co rút lại theo động tác cᏂị©Ꮒ cắm thô bạo hung mãnh, ánh mắt Louis sâu thẳm nhìn chằm chằm biểu cảm không biết trời đất đêm nay là đêm nao của Tạ Chu, dưới thân đột nhiên ưỡn hông, cây đao thịt cứng rắn cᏂị©Ꮒ mở toàn bộ đường đi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng cháy bị mạnh mẽ bắn vào chỗ sâu bên trong huyệt non.
Huyệt Tạ Chu bị rót đầy hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ, dươиɠ ѵậŧ cũng không chặn đứng được nó, tí ta tí tách chảy từ chỗ giao hợp ra, nhễu xuống dưới mặt đất. Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng nước nhỏ giọt tí tách đó có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
“A Chu của chúng ta sao lại bị cᏂị©Ꮒ đến mức chỗ nào cũng có thể đi tiểu được thế, giống một con cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ vậy.” Louis ghé vào vành tai non mềm của Tạ Chu, khẽ nói. Tiếng thở dốc ướt nóng phả lên chỗ mẫn cảm ở vành tai Tạ Chu, khiến cậu không tự chủ được mà co rúm lại.
“Đừng nói nữa, Louis, đừng nói nữa…”
Louis mới thoát thân khỏi hoàn cảnh ăn uống linh đình ầm ĩ ở bao sương, một mình đứng tựa vào hành lang ở bên ngoài bao sương hít thở, trong lúc lơ đãng chợt thấy có hai người đang dây dưa với nhau.
Một người trong đó có vóc dáng thon dài, một người khác dù rằng cũng không lùn nhưng đứng cùng với đối phương lại trở nên có hơi nhỏ xinh. Người đàn ông cao hơn nắm chặt lấy cổ tay của người thấp hơn một chút kia, nhìn dáng vẻ đó hình như là muốn lôi người đó vào trong ngực mình.
Chàng trai hơi thấp hơn thoạt nhìn đang cực kỳ kháng cự, nghiêng bả vai có ý muốn tránh thoát đi. Hai người nhất thời giằng co với nhau.
Louis rảnh rỗi cũng nhàm chán, có phần hăng hái muốn nhìn thử xem đến tột cùng là hai người kia muốn làm cái gì, kết quả là hít drama hít đến drama nhà mình, người hơi thấp hơn kia hơi hơi nghiêng đầu sang một bên khiến Louis không thể cười nổi nữa, đối phương không phải Tạ Chu thì còn ai vào đây.

Bình luận

Để lại bình luận