Chương 41

“Tôi thấy cơ thể em đã sắp dán lên người gã đàn ông kia rồi, ai biết nơi này của em có phải lại nứиɠ lên hay là đã bị người ta chơi nát hay không.” Louis đương nhiên biết Tạ Chu không có cái gan đi trêu chọc người khác kia, tuy nhiên cơ hội đã đưa đến cửa, không thỏa thích chơi một chút thì thật là đáng tiếc, vậy nên hắn gán tội danh cho Tạ Chu một cách tỉnh bơ.
Vừa nói, tay Louis vừa dán lên làn da trơn trượt của Tạ Chu, trượt dần vào hoa huyệt bí ẩn ở hạ thể. Đã là ngày mùa hè, chiếc quần Tạ Chu mặc vừa rộng vừa mỏng, chỉ cần hơi dùng sức một chút là tay đã có thể trượt vào được.
Tạ Chu muốn tránh đi nhưng lại bị Louis nói đến khó chịu, lại còn bị đùa bỡn như thế trước gương ở nhà vệ sinh, không nhịn được mà cảm thấy hơi tủi thân: “Đừng nhưu thế mà, Louis.” Nói rồi cũng siết chặt chân lại, bàn tay Louis bị bắp đùi non mịn của cậu kẹp chặt, thái độ dường như rất kiên quyết.
Trước đó Louis vốn đã không vui vì chuyện của Abel, giờ lại bị Tạ Chu hiếm khi tỏ ra cứng rắn cự tuyệt, lập tức sầm mặt đi, mí mắt tùy tiện nâng lên liếc nhìn Tạ Chu một cái, hỏi: “Em muốn tự cởϊ qυầи ra hay là muốn tôi cởϊ qυầи giúp em đây?”
Giọng điệu của hắn không có ý trêu đùa, Tạ Chu lập tức nghe ra sự tức giận trong lời nói của hắn, cũng không dám giận dỗi nữa, cố gắng vươn cánh tay ra ôm lấy Louis, dù rằng giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng đã mềm giọng đi theo bản nặng: “Louis, Louis.”
Cậu luống cuống mà nhẹ giọng gọi tên hắn, cẩn thận lấy lòng Louis. Thần sắc Louis vẫn chưa thấy có dấu hiệu dịu đi, rũ mắt liếc nhìn cánh môi đỏ thắm đang mấp máy của cậu. Hắn đột nhiên đổi ý, lạnh giọng ra lệnh: “Ngồi xổm xuống, móc côn ŧᏂịŧ lớn ra, tôi muốn cᏂị©Ꮒ cái miệng nhỏ ở phía trên của em.”
Ngôn từ quá lộ liễu, Tạ Chu bị nói đến quẫn bách, làm sao còn dám tìm xúi quẩy, im không dám hé răng mà cúi đầu xuống, bàn tay run rẩy kéo mở phéc-mơ-tuya quần của Louis, dươиɠ ѵậŧ dâng trào bừng bừng phấn chấn đột nhiên bật ra.
Ánh đèn toilet mờ nhạt và ái muội chiếu côn ŧᏂịŧ nổi cộm gân xanh dữ tợn đến rõ ràng, Tạ Chu thoáng nhìn qua thứ thô tráng đáng sợ mà mình cầm trong tay, sợ tới mức vội buông tay ra.
“Sao hả? Mới hai ngày không cᏂị©Ꮒ em mà em đã chướng mắt nó rồi à? Hay là nói huyệt đã bị mấy gã đàn ông bên ngoài đút no rồi?” Louis không mặn không nhạt mở miệng hỏi, ngữ điệu đều đều không hề lên xuống.
Tạ Chu không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Louis, rũ đầu đáng thương biện giải: “Không có, thứ kia của anh quá lớn rồi…”
Lời giải thích của Tạ Chu còn chưa dứt, Louis lại dường như không kiên nhẫn nghe cho lắm. Bàn tay hắn đè đầu Tạ Chu xuống, thô bạo ấn người xuống, nói: “Há miệng ra, hầu hạ tôi cho tốt.”
Tạ Chu bị Louis đối xử một cách lạnh nhạt như thế, cảm giác tủi thân chẳng rõ tại sao lại dâng lên trong lòng, hốc mắt bắt đầu ậng nước. Nhưng cậu lại không dám cãi lời Louis, cúi đầu ngoan ngoãn mở ra cánh môi ướŧ áŧ, ngón tay trắng nõn chạm vào dươиɠ ѵậŧ tím đen, sự khác biệt màu sắc càng khiến cho bầu không khí trở nên tình sắc.
Qυყ đầυ tản ra vị tanh nồng được cẩn thận cho vào tỏng khoang miệng nhỏ hẹp, dươиɠ ѵậŧ thô tráng chen chúc trong cái miệng nhỏ đó, khuôn mặt của Tạ Chu đỏ lên, khóe mắt còn treo nước mắt, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến cho dươиɠ ѵậŧ của Louis càng hưng phấn thêm, dươиɠ ѵậŧ nhét trong cái miệng nhỏ của Tạ Chu đáng sợ nảy lên, lại bành trướng to thêm một vòng nữa.
Tạ Chu bị sự biết hóa trong khoang miệng dọa sợ đến nỗi mở to hai mắt, đôi mắt đen trắng rõ ràng lóe lên trong ánh sáng nhạt chiếu rọi từ ánh đèn trên đỉnh đầu xuống, dươиɠ ѵậŧ hung ác cắm trong cái miệng nhỏ đỏ tươi, đôi mắt ướt dầm dề như một chú cún con nhìn Louis, nhìn đến mức khiến cho dục hỏa trong lòng Louis càng bùng cháy dữ dội hơn.

Bình luận

Để lại bình luận