Chương 42

Hắn giơ tay lên nắm lấy cái cằm tinh xảo của cậu, ngón tay bóp lấy thịt mềm trên mặt cậu, khiến Tạ Chu há miệng ra. Ánh mắt Louis âm u nhìn chằm chằm chất lỏng trong suốt chảy từ khóe miệng Tạ Chu ra, giật giật ngón cái, không nói lời nào mà lau sạch vệt nước đi.
Tạ Chu cảm nhận được lòng bàn tay Louis đang di chuyển ở bên môi mình, sợ tới mức cơ thể cứng còng. Lòng bàn tay hắn mơn trớn lên xuống khiến cho cậu suýt nữa thì có ảo giác có một con rắn độc đang liếʍ láp làn da mình.
Ngón tay Louis chạm vào da thịt run rẩy đến cùng cực của cậu bé, bên môi tràn ra tiếng cười nhạt: “Sợ hãi gì thế, hửm?”
Vừa dứt lời, hắn chợt nắm lấy cằm Tạ Chu, bắt đầu va chạm với khoang miệng nhỏ hẹp ướt mềm. Dòng nước ấm áp và thịt má mềm mại trơn ướt bọc lấy côn ŧᏂịŧ nóng rực, yết hầu siết chặt lại theo động tác nuốt theo bản năng của Tạ Chu, kẹp đến mức khiến Louis sướиɠ đến kêu rên, bóp lấy cái cằm đã tê dại đến sắp không còn tri giác của Tạ Chu, hung hăng cᏂị©Ꮒ cái miệng nhỏ của cậu.
“Ọe…” Tạ Chu bị động tác thọc cắm cực nhanh của Louis làm cho nôn khan, cánh tay non mịn theo bản năng vòng quanh vòng eo thon chắc của Louis, trên lông mi tràn ngập nước mắt, khóe mắt trở nên đỏ tươi, chóp mũi rịn mồ hôi mỏng, những sợi tóc đen mềm rũ xuống trước trán cũng ướt đẫm mồ hôi, bết thành một dúm, bị Louis đè ở dưới thân hung ác xỏ xuyên.
Dươиɠ ѵậŧ thô tráng cắm mạnh vào trong khoang miệng, khóe môi Tạ Chu bị cọ xát đến gần như muốn nứt da, cơ thể lại không thể cưỡng lại được mà hưng phấn run rẩy, tiểu hoa giữa hai chân lặng lẽ tứa ra chất nhầy, tẩm ướt qυầи ɭóŧ khô ráo. Vải dệt dính nhớp kẹp vào giữa huyệt thịt, Tạ Chu khó chịu cọ cọ chân.
Đúng lúc này, Louis nhìn thấy động tác của cậu. Louis cũng không rõ vì sao mà động tác thọc vào rút ra của Louis càng mãnh liệt hơn, giống như muốn thọc xuyên yết hầu của mình vậy, nhưng tìиɧ ɖu͙© thô bạo như thế lại khiến cho cơ thể của Tạ Chu mẫn cảm hơn, da thịt nóng bừng ửng đó, toàn bộ nhiệt độ cơ thể dường như đều trào dâng về phía miệng huyệt.
Khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc tanh nồng của Louis bắn vào trong yết hầu, một luồng chất nhầy đột nhiên trào từ trong miệng huyệt của Tạ Chu ra. Chân Tạ Chu mềm nhũn đến nỗi không đứng được, suýt chút nữa là ngã ngồi xuống đất nhưng lại bị Louis nhanh tay lẹ mắt bóp lấy eo.
Tạ Chu nghe lời nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi trong miệng xuống, yết hầu bị cắm đến đau đớn nhưng vẫn cố sức cuộn hầu kết, nuốt từng ngụm tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn xuống.
Louis lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Chu, biểu cảm của cậu không đổi, lặng im nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn xuống, chóp mũi tinh xảo hơi hơi nhăn nhăn lại nhưng vẫn nuốt hết xuống, đôi mắt như phủ một tầng hơi nước ngơ ngác nhìn mình. Louis đáng xấu hổ mà lại cương lên.
Tạ Chu ngẩn người trong bầu không khí im lặng này, đầu óc vốn không thông minh cho lắm còn đang suy nghĩ tìm thời cơ xin Louis khoan dung, lại không ngờ rằng Louis sẽ không nói lời nào mà ra tay lột sạch quần cậu.
Louis mặc một thân sơ mi quần tây, trải qua một đợt vừa rồi, ngoại trừ giữa hai chân đang có một cây dươиɠ ѵậŧ thô tráng đang lắc lư ra thì vạt áo sơ mi cũng chưa nhăn lấy một chút, quần tây chỉ hơi nhăn nhưng bởi vì là màu đen nên không nhìn thấy rõ cho lắm. Đối lập với dáng vẻ chật vật trần trụi hạ thể của Tạ Chu vào thời điểm này, cả người Louis trông cực kỳ đường hoàng đạo mạo.
Tạ Chu nhìn Louis ăn mặc chỉnh tề, thấy thẹn mà kẹp chân lại, ngón tay luống cuống giấu ở phía sau bóp lấy nhau, ngũ quan tinh xảo nỗ lực giả vờ tỏ ra bình tĩnh nhưng lại bị Louis mạnh mẽ phá vỡ lớp mặt nạ đó.
Bàn tay Louis nhét vào giữa đôi chân kẹp chặt của Tạ Chu, ngón tay cắm vào trong khe huyệt moi móc một lát. Tạ Chu chỉ bị Louis đâm chọc đơn giản như thế cũng đã thở dốc không ngừng, Louis rút tay về, quơ quơ sợi dâʍ ɖị©ɧ dài trên tay, thấp giọng mắng: “Đúng thật là đồ lẳиɠ ɭơ.”

Bình luận

Để lại bình luận