Chương 127

Mộ Bắc Thần tỉnh dậy vào sáng hôm sau với cảm giác kỳ lạ trong dạ dày. Hắn mơ hồ nhớ lại bữa tối thịnh soạn mẹ hắn chuẩn bị, nhưng giờ đây, chỉ nghĩ đến mùi dầu mỡ thôi cũng khiến hắn thấy khó chịu. Hắn quay sang nhìn Lâm Kiều Kiều, cô đang ngủ ngon lành bên cạnh, gương mặt hồng hào hơn hẳn mấy ngày qua. Hắn mỉm cười, nghĩ rằng có lẽ cô đã khỏe hơn, nhưng khi vừa ngồi dậy, một cơn buồn nôn bất ngờ ập đến.

Hắn vội vàng chạy vào phòng tắm, ôm lấy bồn rửa mặt mà nôn khan. Tiếng động khiến Lâm Kiều Kiều giật mình tỉnh giấc. Cô lật đật chạy theo, đôi mắt ngập tràn lo lắng xen lẫn chút áy náy.

“Bắc Thần, anh không sao chứ?” Cô đứng sau lưng hắn, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vỗ lên lưng.

Hắn lau miệng, quay lại nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. “Kiều Kiều, em và mẹ anh đã làm gì với anh tối qua hả?”

Lâm Kiều Kiều cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo chín. Cô ấp úng kể lại kế hoạch của mình và Mộ phu nhân, về phương pháp dân gian “chuyển ốm nghén” mà họ đã thử. Mộ Bắc Thần nghe xong, vừa tức vừa buồn cười. Hắn kéo cô vào lòng, giọng trầm khàn pha chút bất lực.

“Vậy là anh phải chịu đựng cái này thay em? Em đúng là nhẫn tâm, để chồng mình khổ sở thế này.”

Lâm Kiều Kiều ôm chặt lấy hắn, giọng nói dịu dàng như nước. “Em xin lỗi mà, nhưng nếu anh chịu được vài ngày, em sẽ khỏe hơn, đứa bé cũng sẽ an toàn hơn. Anh… chịu khó nhé?”

Nhìn vào đôi mắt long lanh ngập nước của cô, Mộ Bắc Thần làm sao có thể từ chối? Hắn thở dài, hôn nhẹ lên trán cô. “Được rồi, vì em và con, anh chịu.”

Cả ngày hôm đó, Mộ Bắc Thần vật lộn với những cơn buồn nôn liên tục. Hắn không thể ăn nổi món thịt bò yêu thích, chỉ miễn cưỡng uống chút nước chanh do Lâm Kiều Kiều pha. Mộ phu nhân nhìn con trai mà không nhịn được cười, còn Lâm Kiều Kiều thì cảm thấy vừa thương vừa buồn cười. Nhưng điều kỳ diệu là, cô thực sự cảm thấy khá hơn. Cô ăn được một bát cháo gà nhỏ mà không bị nôn, điều mà cả tuần qua cô không làm được.

Mộ Bắc Thần, dù mệt mỏi, vẫn không quên trêu cô. “Xem ra anh phải hy sinh thân mình để cứu mỹ nhân rồi. Kiều Kiều, em phải bù đắp cho anh thật tốt đấy.”

Bình luận

Để lại bình luận