Chương 94

Bình thường Giang Khê hay dậy sớm cho Mạc Hựu uống sữa.
Nhưng hôm nay, người hầu tɾong nhà không thấy cô xuấthiện.
Chín giờ sáng, Mạc Viễn từ trên lầu đi xuống.
Bà vú hỏi hắn “Cậu chủ, phu nhân vẫn chưa dậy sao ạ?”
Mạc Viễn bước xuống lầu, lạnh lùng đáp “Cô ấy còn ngủ, chỉ bị bữa sáng đi, tôi mang lên phòng.”
Nghe hắn nói như vậy, bà vú biết hôm nay hắn sẽ không đi làm, vội đi vào nhà ßếp chuẩn bị.
Cạch…
Cửa phòng mở ra, Mạc Viễn bưng bữa sáng đặt lên tủ đầu giường.
Sau đó hắn giơ tay kéo tấm chăn ra.
Cô gái trên giường đang co người, dùng hai tay ôm đầu, đôi mắt thông qua những sợi tóc đang sợ hãi nhìn hắn.
Mạc Viễn mỉm cười, giơ tay về phía cô “Dậy ăn sáng thôi, bà xã.”
Tay hắn còn chưa kịp chạm tới thì Giang Khê đã bật dậy.
Cô hét lớn, chạy xuống giường, bò vào tɾong góc giường trốn.
“Đừng chạm vào tôi… đừng chạm vào tôi.”
Ánh mắt Mạc Viễn lạnh đi, hắn đứng dậy, vòng qua giường ngủ, đi tới “Em đang xưng gì với anh vậy hả?”
Giang Khê run rẩy liên tục, mặt cứ quay vào tɾong không dám nhìn hắn.
Mạc Viễn nhìn thấy trên người cô có rấtnhiều vết bầm, hắn biết đêm qua mình mất kiểm soát nên đã hơi ma͙nh tay với cô.
“Anh xin lỗi, đêm qua cảm xúc của anh không được ổn.”
“Bà xã tha lỗi cho anh nhé.”
Nước mắt rơi xuống, Giang Khê không trả lời, cơ thể cứ liên tục rúc vào tɾong, dù đã là đường cùng.
Cô không thể nào quên được chuyện tối qua.
Người đàn ông này đã tát vào mặt cô, còn dùng thắt lưng đánh lên cơ thể cô.
Bây giờ hắn lại nói như chỉ là một lỗi rấtđơn giản.
Mạc Viễn nhíu mày, nặng̝ nề gọi tên cô “Giang Khê.”
Cô giật mình, run rẩy nói “Anh đừng lại đây… anh đi ra ngoài đi.”
Gò má sưng đỏ của cô lộ ra, nguyên bàn tay hiện trên đó rấtrõ ràng.
Mạc Viễn nghiến răng, nói một câu “Muốn gặp con không?”
Giang Khê giật mình, nước mắt rơi xuống, tay ͼhân trở nên luống cuống “Đừng… đừng chia cắt chúng tôi.”
Mạc Viễn ngồi xổm xuống trước mặt cô, đe dọa “Nếu không muốn anh nhốt em lại, thì em phải tha thứ cho anh, có đồng ý không?”
Giang Khê khóc nức nở, vừa khóc vừa gật đầu “Đồng ý… đồng ý, em đồng ý.”
“Vậy thì tới đây, ôm anh.”
Cô khắc chế nỗi sợ hãi, run rẩy bò lại, hai tay đầy vết roi giơ ra ôm lấy hắn.
Mạc Viễn hài lòng, nắm lấy ót cô kéo đầu ra rồi hôn lên đôi môi bị cắn rách đó.
“Ngoan lắm, Khê Khê cứ ngoan ngoãn như vậy thì anh làm sao đánh em, đúng không?”

Bình luận

Để lại bình luận