Chương 103

Bà nội Giang Khê được hỏa táng, tro cốt được rải xuống biển.
Chỉ có một bức hình được gửi vào chùa.
Mạc Viễn đã trả tiền hết mọi thủ tục, chùa sẽ cúng và tụng kinh siêu thoát mỗi ngày.
Thấy tâm trạng Giang Khê đã ổn định trở lại, Mạc Viễn mới cho phép cô đến chùa, thắp cho bà nội mình một nén nhang.
Giang Khê đứng trước di ảnh của bà, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Tròng trắng đỏ hồng, bị giăng đầy tơ máụ
“Nội ơi, con xin lỗi, xin lỗi.”
Từng tiếng khóc nỉ non vang lên tɾong sảnh lớn của ngôi chùa.
Âm thanh yếu ớt cứ vang lên không dứt, như một bản nhạc buồn khiến lòng người đau lòng.
Giang Khê lên xe trở về biệt thự.
Từ xa cô nhìn thấy trước cổng lớn có một người đang đứng, Giang Khê lập tức kêu lên “Dừng xe.”
Xe dừng lại, cô mở cửa bước xuống “Hợp Hợp, là cậu sao?”
Trịnh Hợp quay đầu, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi dừng lại ở vùng bụng đang nhô lên của cô.
Cô ấy gật đầu “Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?”
Giang Khê gật đầu “Cậu vào tɾong cùng tớ.”
Gác cổng lập tức chặn lại, ông ấy khósự cho phép của cậu chủ ạ.”
Trịnh Hợp nhíu mày, nói “Đây là cuộc sống của cậu sao Tiểu Khê?”
Giang Khê cụp mắt, quay sang nói với vệ sĩ “Đưa đïện thoại cho tôi.”
Cuộc gọi kết nối, Giang Khê lập tức lên tiếng “Anh có đồng ý không?”
Người bên kia lạnh lùng trả lời “Khê Khê, đừng thách thức giới hạn của anh.”
Nước mắt uất hận của Giang Khê rơi xuống, cô nói “Mạc Viễn, anh muốn ép em đến mức trầm cảm mới hài lòng đúng không?”
Đầu bên kia im lặng một lúc thì vang lên tiếng thở dài.
“Chỉ nửa tiếng.”
Cuộc gọi kết thúc.
Bảo vệ và vệ sĩ đều đứng sang một bên.
Giang Khê dắt Trịnh Hợp đi vào tɾong.
Vừa tới cửa chính thì thấy vú nuôi đang bế Mạc Hựu ra chào đón.
Trịnh Hợp quay sang hỏi cô “Đây là con trai của cậu sao?”
Giang Khê hơi mỉm cười, đáp “Đúng vậy.”
Cô giơ tay bế Mạc Hựu lên rồi dặn dò vú nuôi “Mang một ít bánh ngọt và trà ra vườn hoa giúp tôi.”
“Vâng phu nhân.”
Giang Khê và Trịnh Hợp ngồi ngoài vườn hoa nói chuyện.
Trịnh Hợp nói “Tiểu Khê, hôm nay tớ đến đây là để giúp cậụ”
Giang Khê không tỏ ra ngạc nhiên, cô hơi mỉm cười đáp “Cảm ơn cậu Hợp Hợp, tớ biết cậu lo cho tớ.”
“Nhưng mà… cậu không thể giúp được tớ.”
“Sao cậu biết là tớ không thể, tớ là luật sư, tớ có thể giúp cậu ly hôn và g͙iành quyền nuôi con, Mạc Viễn thì sẽ chu cấp chi phí cho ba mẹ con cậụ”
“Tớ không muốn cậu sống như thế, tớ muốn giúp cậu thoát khỏi.”

Bình luận

Để lại bình luận