Chương 110

Giang Khê sinh Mạc Hựu lúc 21 tuổi, năm ba lớn học.
Cô đã không thể h0àn thành chươռg trình học, không thể tốt nghiệp, không thể cầm trên tay tấm bằng lớn học có tên mình.
Đó là chuyện khiến cô rấttiếc nuối.
Bà nội từng nói cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ nuôi cô đến khi tốt nghiệp lớn học.
Khi đó Giang Khê còn mỉm cười nói với bà ấy “Con nhất định sẽ mang bằng tốt nghiệp tặng cho nội.”
Lúc Giang Khê dọn ra khỏi căn hộ ở Hoa Đình, Mạc Viễn có nói sẽ giúp cô xin nghỉ học.
Sau này khi bị ép quay lại bên cạnh hắn, Giang Khê tính tiếp tục việc học thì mới biết được, hắn đã nộp đơn xin thôi học cho cô.
Hiệu trưởng cũng đã ký tên và đóng dấu mộc đỏ rõ ràng.
Đã quá muộn để rút đơn về.
Lúc đó lòng tự trọng của Giang Khê vẫn còn rấtcao, cô không cầu xin hắn nhưng lén lút đăng ký nhập học lại từ đầụ
Không ngờ, cuối cùng vẫn bị phát hiện.
“Đừng mà… đừng đốt.”
“Em xin anh, Mạc Viễn.”
Mạc Viễn cầm đơn hồ sơ nhập học trên tay, trước mặt hắn là lò lửa đang cháy, từng loại giấy tờ đều bị hắn thả vào ngọn lửa.
“Không ”
Hai mắt ngập nước của Giang Khê mở to, cơ thể bị hắn giữ chặt, bất lực nhìn tất cả đều bị đốt thành tro bụi.
Con đường học tập của cô h0àn toàn bị cắt đứt từ đó.
Thời điểm ấy, Giang Khê hận Mạc Viễn hơn tất cả nhưng lại không thể làm được gì.
Bà nội vừa tỉnh lại sau hai tháng điều trị, như vậy là tốt lắm rồi.
Những gì cô đang chịu đựng đều xứng đáng.
Mãi đến sau này, khi Giang Khê cùng Mạc Viễn đến tham dự lễ tốt nghiệp của Mạc Hựu, sự tiếc nuối ấy lại lần nữa xuấthiện và làm cõi lòng cô tê dại.
Mạc Đường Đường ôm tay mẹ mình, ngây thơ hỏi cô “Mẹ, mẹ từng học trường gì vậy ạ?”
Yếu hầu Giang Khê cứng đờ, nụ cười trên môi cũng dừng lại.
Mạc Viễn ở bên cạnh ôm lấy e0 cô, mỉm cười nói với con gái mình “Con có muốn nghe chuyện tình yêu của ba mẹ không?”
Hai mắt Mạc Đường Đường sáng lên “Muốn ạ.”
Mạc Viễn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn sườn mặt tinh tế của Giang Khê, âm thanh chậm rãi vang lên “Vào năm mẹ con lên lớp 10, tɾong buổi lễ khai giảng, từ xa ba đã nhìn thấy mẹ con, ngay khoảnh khắc đó ba đã yêu mẹ con.”
“Woa, ba yêu mẹ từ cái nhìn đầu tiên sao ạ?”
“Đúng vậy.”
Mạc Viễn mỉm cười nhìn Giang Khê, bên tɾong ánh mắt tràn ngập tình yêụ
“Sau đó ba giả vờ đụng vào mẹ con trên cầu thang, đó là lần đầu tiên ba và mẹ con nói chuyện với nhaụ”
Da đầu Giang Khê căng chặt, hai tay bấu chặt vào ghế ngồi đến trắng xanh.
Trong đầu toàn là những tiếng kêu gào.
Đừng kể nữa, làm ơn…

Bình luận

Để lại bình luận