Chương 55

Sau khi kết hôn được nửa năm, dưới nỗ lực cày cấy của Quý Thần thì cuối cùng Tiểu Cửu cũng mang thai, điều này khiến cho hai người vui mừng không thôi.
Nhưng điều khiến Tiểu Cửu buồn rầu chính là cơ thể và thể chất của cô khá yếu. Từ khi kiểm tra biết cô mang thai, Quý Thần liền ra lệnh cấm không cho cô đi làm, mỗi ngày ở nhà đều có thím Tô dốc lòng chăm sóc. Một hai ngày thì còn ổn, chứ qua nửa tháng cô đã chịu không được.
Hôm nay, Quý Thần vừa tan tầm đi vào nhà liền thấy thím Tô mang vẻ mặt sốt ruột không thôi, bà nhìn thấy anh mà y như nhìn thấy vị cứu tinh.
“Ông chủ Quý, cuối cùng cậu cũng về rồi. Bà chủ không vui cả ngày hôm nay, chưa ăn miếng cơm nào cả, phụ nữ mang thai tâm trạng lên xuống thất thường, cậu mau đi dỗ cô ấy đi.”
Quý Thần chau mày, đưa áo khoác trong tay cho thím Tô, “Tôi đi xem thế nào.”
Mới vừa mở cửa, Quý Thần liền thấy cô mang vẻ mặt uể oải, ôm gối ngồi một góc trên sô pha. Anh nhíu mày thật sâu, bước qua ôm cô đặt lên đùi, vén mấy sợi tóc ra sau tai cô, nhẹ nhàng mở miệng, “Cơ thể không thoải mái ở đâu sao?”
Tiểu Cửu lắc lắc đầu, u oán nhìn anh, “Anh không cho em đi làm, mỗi ngày đều bị bắt ở nhà, nếu còn như vậy nữa chắc em phát bệnh mất.”
Quý Thần bất đắc dĩ thở dài, “Tình trạng cơ thể em thế nào em còn không rõ sao? Bác sĩ cũng nói em phải tịnh dưỡng, em cũng không thể tùy hứng như thế.”
Tiểu Cửu oa một tiếng khóc rống lên, cô nói năng lộn xộn, “Anh mỗi ngày… Đều không có ở nhà… Ai biết anh… Có ở bên ngoài… Lêu lổng với người phụ nữ khác… Hay không… Anh còn không cho em… Đi làm… Có phải anh… Hết thương em rồi đúng không…”
Quý Thần nhìn cô gái đang khóc đến vô cùng thương tâm trong ngực mình, anh mang vẻ mặt cầu cứu mà nhìn thím Tô, thím Tô lại không ngừng đưa mắt ra hiệu anh hãy mau dỗ cô đi, phụ nữ mang thai tâm trạng lên xuống thất thường, huống chi bà chủ còn mang thai một ông trời con, bé quấy khiến cô mỗi ngày đều ói không ngừng, sau khi mang thai, Tiểu Cửu càng lúc càng gầy hơn.
Tiểu Cửu thấy Quý Thần không nói gì thì khóc dữ hơn, phẫn nộ muốn đứng dậy khỏi người anh, Quý Thần cuống quýt ôm cô lại, mở miệng nói, “Mỗi ngày đi làm anh đều hận không thể làm xong công việc để về với em, sao có thể lêu lổng với người phụ nữ khác? Cái lời không còn yêu em cũng là lời không có căn cứ, nếu không yêu em thì anh yêu ai?”
Tiểu Cửu lúc này mới ngừng khóc, dựa vào lòng anh mà đứt quãng khụt khịt. Cũng không phải là cô đang ra vẻ, trừ việc bị ép ở nhà thì các loại phản ứng sau khi mang thai cũng khiến cô khó chịu không thôi, lần này tìm được cơ hội phát tiết nên cô mới không ngăn được bản thân mình.
“Anh ôm em đi ăn chút gì đó nhé?” Quý Thần thấp giọng dỗ dành Tiểu Cửu đang nằm trong lòng ngực mình.
Tiểu Cửu chôn đầu trong ngực anh, nhỏ giọng ừ một tiếng rồi ôm lấy cổ anh.
Lúc này Quý Thần mới thở phào một hơi, vội vàng đánh mắt với thím Tô ý bảo bà đi chuẩn bị chút đồ ăn, sau đó anh rũ mắt nhìn Tiểu Cửu, trong mắt tràn đầy yêu thương, “Sau khi sinh xong chúng ta không sinh nữa, được không?”
Tiểu Cửu vò vò cúc áo trước ngực anh, “Nếu có hai đứa con, một trai một gái thì trong nhà sẽ rộn rã hơn.”
Quý Thần ôm cô chặt hơn, “Nghe em hết, nhưng bây giờ em phải ngoan ngoãn tịnh dưỡng, đừng nghĩ nhiều như thế nữa.”
Tiểu Cửu rầu rĩ lên tiếng sau đó được Quý Thần mang đi ăn cơm.
Quý Thần Sao tôi có cảm giác như đang nuôi con gái vậy?
Chu Chu che mặt Có lẽ… Không phải ảo giác đâu.
564

Bình luận

Để lại bình luận