Chương 143

Anh há hốc miệng.
“Nhưng nếu chú muốn,” đôi mắt đầy sao của cô liếc nhìn anh “Thì cháu sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này.”
Yết hầu của anh giật giật, ôm cô đứng im một hồi lâu, dương vật cắm vào cơ thể cô vẫn còn cứng ngắc, Thời Di lặng lẽ chờ đợi phản ứng của anh, nhưng âm đa͙o của cô lại kẹp anh một cái.
Thời Dung nói “Ưm…” rồi nhéo mũi cô.
Cô cười khúc khích, há miệng cắn vào bàn tay anh đưa ra.
“Gả cho anh.” Anh nói “Anh sẽ tổ chức cho em một đám cưới hoành tráng, sẽ để em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”
“Cả đời sao?” Thời Di hỏi.
“Đời này, kiếp sau và kiếp sau nữa.” Anh đáp lời, mặt dụi vào tóc cô, giọng nói có chút nghèn nghẹn “Anh sẽ tìm được em.”
Thời Di muốn nói chuyện, lại phát hiện mình không nói được gì.
Cô đưa tay ôm chặt lấy anh, hai người tựa vào nhau, chỗ giao hợp dưới thân cô không biết từ lúc nào đã ép chặt dương vật của anh. Ham muốn tình du͙c mất đi sự thỏa mãn, nhưng trái tim tràn ngập hạnh phúc và niềm vui.
“Em yêu anh.” Thời Di trầm giọng nói “Chú, cháu yêu chú.”
“Anh cũng vậy,” Thời Dung trả lời “Yêu em.”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Được.”
Bóng cây xanh ngoài cửa sổ xe từ từ lùi xa, Thời Di nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài, nheo nheo mắt, cảm thấy có chút hoảng hốt. Ánh nắng chiếu vào mặt cô, ấm áp đến ngứa ngáy, trời xanh mây trắng, thoạt nhìn bầu trời này tựa như đã thay đổi rấtnhiều, nhưng lại như không có thay đổi nào.
Có lẽ là do tâm trạng đã thay đổi từ khi trở lại mảnh đất này.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái nhìn chăm chú, đôi mắt dưới tròng kính bình thản không gợn sóng, hàng mi dày vểnh lên. Anh chú ý cẩn thận đến tình trạng đường phía trước, đặt những ngón tay dài lên vô lăng, bẻ lái một cách dễ dàng và khéo léo.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thời Dung nghiêng đầu “Sao vậy?”
“Không có gì.” Thời Di chớp mắt, ngón tay ngập ngừng nắm lấy chiếc váy “Em chỉ đang nghĩ lần trở về này có lẽ sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy bà nội, quay lại gặp bà với tư cách này có phải là bất hiếu hay không?”
Tình trạng của bà cụ mấy ngày gần đây lại chuyển biến xấu, sau khi được đưa đến bệnh viện, ngay cả các bác sĩ cũng bất lực, chỉ có thể đặt nội khí quản để duy trì sự sống cho bà. Lần này trở lại thăm bà lần cuối, đã đến lúc phải rút ống nội khí quản.
Thời Dung cười “Bầy giờ em mới nghĩ đến hiếu thảo à? Sự lo lắng đến thật đúng lúc, tại sao lúc em dụ dỗ anh không nghĩ tới?” Anh đưa tay ra nắm cằm cô “Có lẽ đối với em như vậy chính là hiếu thuận với anh có phải không?”

Bình luận

Để lại bình luận