Chương 147

Mưa bắt đầu rơi, những giọt nước rơi trên kính chắn gió, bị gió thổi bay đi.
Dường như tâm trạng của Thời Dung không tốt, vừa tiễn người thân đi xa, lúc ra khỏi cửa thì gặp Thời Vân và Thời Tinh đều im lặng, ngay cả cặp song sinh đến sau cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, lặng yên ngồi một bên, chờ đợi các chuyên gia đến giải quyết.
“Có muốn bật nhạc không?” Thời Dung hỏi.
“Anh có cần không?”
“Không, nhưng anh nghĩ có thể em sẽ cần.”
“Em không yếu đuối như anh nghĩ đâụ” Thời Di mỉm cười “Em rấtổn.”
“Hồi nhỏ em rấtthí¢h bà ấy,” anh nghiêng đầu nói thêm “Bọn họ.”
“Bà và cô sao?” Thời Di ậm ừ, “Em rấtthí¢h bọn họ, ¢hắc cũng biết họ là những người có công lớn nhất đưa anh đến với em.”
“Có phải em nói lời cảm ơn cuối cùng, chính là đang nói chuyện này?”
“Không có bà, làm sao chúng ta có thể như vậy…” Cô chỉ chỉ “Chúng ta rấtkỳ lạ.” Thời Di nhìn về phía trước, cười khúc khích “Anh có thể ghét bà ấy, nhưng với em, bà đã tạo ra anh tình yêu của em nếu không có bà, anh đã không trở thành một kẻ điên ngủ với cháu gái nhỏ của mình.”
Thời Dung bật cười “Đúng vậy.”
Nếu không có cú sốc tɾong cái nhìn đó và vô số tính toán. Anh có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường, có những nghi ngờ bình thường về giới tính ở tuổi dậy thì, sau đó thuận theo tự nhiên có bạn gái, có thể chia tay vì nhiều lý do khác nhau, nhưng anh sẽ không để mình nhàn rỗi quá lâụ đối tác tiếp theo sẽ thế chỗ bên cạn♄ anh.
Cuối cùng, anh sẽ kết hôn ở độ tuổi có thể lập gia đình, tɾong những buổi họp mặt dòng họ, khi nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ anh không quá quen, anh chỉ quan tâm vài ba câu, anh sẽ không quan tâm đến trải nghiệm cuộc sống của cô.
Nhưng anh đã không làm thế.
Anh bị mẹ mình đẩy thành một người điên.
Anh không thể bình thường rồi thí¢h phụ nữ, cách giải thí¢h về giới tính của anh cũng khác với những người khác, thậm chí anh còn ham muốn một người không thể chạm tới.
Thời Dung vốn tưởng rằng là mẹ anh nguyền rủa, nhưng lúc này anh đột nhiên hiểu ra.
…Đó là quà của mẹ.
Anh đậu xe ở bên đường.
Mưa đã qua đi, mây đen trên bầu trời đã tan, ánh nắng xuyên qua mây khúc xạ trên không trung một cầu vồng.
Thời Di nói “Ồ, đã tạnh rồi.”
Thời Dung ngẩng đầu nhìn cầu vồng trên bầu trời “Thời Di.”
“Có chuyện gì thế?”
“Anh đã triệt sản,” Anh đột ngột nói thẳng thắn “Một ngày sau khi cha em gọi cho anh.”Thời Di giật mình “Từ lúc đó, anh đã biết em cố ý tới tìm anh sao?”
Thời Dung cười nói “Dù sao thì mục đích của em quá trắng trợn.”
“Anh cũng sớm có âm mưu rồi ” Thời Di thấp giọng mắng “Anh còn nói em dụ dỗ anh.”
Bây giờ nhìn lại khó có thể nói ai đã dụ dỗ ai.
“Vậy tại sao đột nhiên lại nói với em điều này?”
“Em có muốn có một đứa con không?” anh hỏi, đôi mắt tối sầm “Một đứa con của chúng ta.”
Chủ đề về con cái khác với hôn nhân.
Bạn có thể đơn giản tổ chức lễ cưới không cần xin giấy chứng nhận. Nhưng sinh con thì khác, để sinh con phải có sổ hộ khẩu và giấy tờ tùy thân của người cha, nếu không thì chỉ có thể báo là không rõ cha, trở thành con riêng, điều mà Thời Di và Thời Dung đều không thể chịu đựng được.
Trong lòng Thời Di khẽ động “Được không?”
Yết hầu của anh nhấp nhô, nói bằng giọng khàn khàn “Được.”
“Muốn,” cô nói “Em muốn có một đứa con với anh.”
Thời Dung đưa tay ôm cô vào lòng “Vậy anh hứa với em, sẽ cho em một đứa bé khỏe ma͙nh, không lo lắng.”
Cô không hỏi phải làm gì những quy định, hôn nhân, giấy tờ, mọi thứ đều cần vượt qua.
Nếu là cặp vợ chồng bình thường, có lẽ chỉ cần tìm sổ hộ khẩu ở nhà, ngày hôm sau có thể trực tiếp đến Cục Dân chính để lấy giấy chứng nhận, nhưng bọn họ thì phải suy nghĩ lâu dài.
Thời Dung đồng ý, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ đạt được điều đó cho cô.
Cho dù phía trước có vực thẳm, họ cũng sẽ nắm chặt tay, cùng nhau vượt qua.

Bình luận

Để lại bình luận