Chương 149

Cô cầm tờ giấy hôn thú bằng những ngón tay thon dài trắng nõn, tờ giấy có chút dày, hoa văn màu vàng xung quanh phác họa phong cách kiến
trúc của thế kỷ trước, đầu ngón tay lướt qua những vết lõm màu vàng, còn có thể cảm nhận được kết cấu truyền ra từ đó, sột soạt, hơi thô ráp.
Thời Di thất thần tɾong giây lát.
Cô lật đi lật lại để ¢hắc chắn rằng bức ảnh trên đó là của cô và Thời Dung, bức ảnh vừa mới chụp, nhìn cô vẫn như chưa tỉnh táo thật là sai sót.
Bên trên chứng chỉ cũng viết hai cái tên rấtrõ ràng…
Chồng Thời Dung
Vợ Thời Di
Ngay cả một chữ cái cũng không sai.
“Choáng váng à?” Giọng nói hài hước của người đàn ông vang lên bên tai.
Thời Di che giấy hôn thú lại, đặt lên đùi, sững sờ hồi lâu lại cầm lên nghiên cứu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh ngồi bên cạn♄ “Anh làm giả tài liệu à?”
“Nghĩ nhiều quá.” Anh cười lạnh.
“Vậy thì việc này làm như thế nào?”
“Anh đã từ bỏ quốc tịch gốc, di cư sang nước ngoài. Vì vậy, tɾong hệ thống hộ khẩu, chỉ có mình anh tɾong sổ, em giữ quốc tịch gốc nên chúng ta chỉ là hôn nhân ngoại quốc, thế thôi.”
“Chỉ vậy thôi à?” Thời Di kêu lên “Chỉ vậy thôi?”
Anh gật đầu “Chính là nó.”
Thời Di có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng hai người muốn phải đi đường tắt, rấtlâu mới có được chứng chỉ.
“Hơn nữa,” Thời Dung bình tĩnh nói “Những năm gần đây pháp lý thay đổi, không còn quan trọng họ hàng thân thiết, vốn đã không phải là vấn đề lớn.”
Thời Di nhẹ nhàng nói “Ồ, em còn tưởng phải mất mấy năm nữa mới có thể có con…”
Ánh mắt của Thời Dung tối sầm, dừng lại trên tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay cô “Sau khi kết hôn, em định sinh con à? Em thật nóng vội, yên tâm, lát nữa về anh sẽ truyền tinh cho em, cho em ăn no, cho tiểu huyệt luôn đói khát vô độ.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thời Di đỏ bừng, cô lắp bắp giải thí¢h “Em, em chỉ… Em tưởng sẽ mất nhiều thời gian mới lấy được giấy đăng ký kết hôn…”
“He, không ngờ chỉ ra cửa là kết hôn. Thực sự có lỗi với em.”
Lời nói thực sự rấtkhó nghe “Trước đây anh luôn làm người ta ghét như vậy sao?” Thời Di sẵng giọng.
“Thế nào? Đổi ý?” Ánh mắt anh lướt từ ͼhân đến đầu cô, ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, khuôn mặt hướng về phía cô bị bóng tối bao phủ, khóe miệng nhếch lên, tàn nhẫn nói “Muộn rồi.”
Đây là cái gì? Thời Di hừ nhẹ một tiếng, tâm trạng cô bây giờ rấttốt, không muốn để ý đến anh.
Đặt giấy đăng ký kết hôn cẩn thận vào túi đựng tài liệu tɾong suốt. Cầm lấy tờ giấy chứng minh thân phận mới nhìn vài lần, cô không thể diễn tả được sự thỏa mãn tɾong lòng, cô cười khúc khích nhìn chồng mới cưới, nhưng Thời Dung lúc nào cũng là vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, những cảm xúc cuồng nhiệt của cô dường như không thể truyền tải được, chẳng lẽ bọn họ mới ở bên nhau chưa đầy một năm đã bắt đầu bước vào hình thức vợ chồng g͙ià sao?
Cô bĩu môi, từ bỏ ý định để Thời Dung hét lên với mình. Nhưng niềm vui tɾong lòng cô thực sự muốn cả thế giới cùng biết sự kiện lớn này, thế là cô bắt đầu nghĩ đến tính khả thi của việc quảng cáo trên báo chí.
Cuối cùng, nhấc đïện thoại lên, tranh thủ chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn và nửa bàn tay của Thời Dung.
Người đàn ông này ngay cả khi kết hôn cũng có thể bình tĩnh như vậy, haizz, cô có thể làm gì đây? Cô tự mình chọn người đàn ông đó, chỉ có thể chấp nhận.
Cô nhìn về phía Thời Dung, chụp liên tiếp chín bức ảnh cùng với giấy đăng ký kết hôn mới được cấp.
“Em làm gì vậy?” Anh liếc nhìn cô, hỏi.
“Tuyên bố cho cả thế giới.” Cô khéo léo đăng ảnh lên, thậm chí không muốn giấu tên, chỉ che số căn cước và khuôn mặt của Thời Dung trước khi gửi đi.
Cô muốn đăng trên tất cả các trạng xã hội, nóng lòng muốn mọi người thấy giấy đăng ký kết hôn của cô.
Điện thoại reo ding dong dong, những lời chúc mừng từ các bạn học cũ và bạn bè đến như những bông tuyết. Thấy đó là giấy hôn thú ngoại quốc, có người hỏi cô có phải có tình duyên với người nước ngoài, có người hỏi cô có phải kết hôn khi đi du học hay không, nhưng không ai hỏi cô tại sao tên hai vợ chồng trên giấy hôn thú lại giống nhau đến vậy.
Chờ lâu cũng không có ai phát hiện ra điểm này.
Thay vì những câu nói cũ rích như “Chúc mừng đám cưới” hay “Chúc sớm có em bé”, điều cô muốn thấy là “Mối quan hệ của bạn với chồng là gì?” “Sao tên chồng lại giống tên chú út thế?” mới là những bình luận cô muốn thấy.
Tuy nhiên con người rõ ràng chỉ để ý đến bản thân, đối với chuyện của người khác, việc dành ra ba giây để gõ “chúc mừng” cũng đủ thể hiện thành ý. Đương nhiên, không ai để ý rằng hai cái tên tiếng Anh ở giữa giấy đăng ký kết hôn giống nhau đến thế, cũng không ai để ý rằng khuôn mặt của người chồng trông rấtgiống chú út của Thời Di.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Thời Di đã gửi bức ảnh cho cha mình.
Thời Vân không trả lời ngay, Thời Di cũng không để tâm đến vấn đề này. Đối với cô việc cha có nhận hay không không quan trọng, cô chỉ muốn thông báo với ông rằng sau hôm nay, cô sẽ chính thức trở thành vợ hợp pháp của em trai ông ấy.
Cho đến tận đêm khuya, cô chổng mông nằm dưới người Thời Dung, đúng như lời anh đã hứa lúc giữa trưa, anh rót tinh dich vào tử cung của cô, căn phòng tràn ngập tiếng thở gấp “ưm ưm a a”, người đàn ông thở gấp xen lẫn những lời nói thô lỗ cáu kỉnh, lấp đầy sự trống rỗng cả đêm.
Không ai để ý tới màn hình đïện thoại di động trên chiếc bàn nhỏ sáng lên.
Cha Cục cưng, cha chúc con hạnh phúc.

Bình luận

Để lại bình luận