Chương 107

“Chị, em xin lỗi, em…”
Cô không biết phải làm gì.
Dù tɾong lòng cô biết mình có lỗi với chị gái, cho dù mối quan hệ giữa chị gái và anh rể là như thế nào thì cô cũng không nên làm kẻ thứ ba ở giữa họ, nhưng khi nhìn thấy anh rể ngày ngày uống rượu giải sầu, cô lại vô cùng đau lòng thay cho anh, vì sao chị gái có người đàn ông khác mà vẫn không buông tha cho anh rể?
“Quan Tiểu Nhu, đủ rồi.”
Thấy hai người tranh cãi, Bạch Học Dân lạnh lùng ngăn lại, “Chẳng lẽ cô còn không biết tại sao bản thân lại ở bên tôi sao?”
“Khi cô chơi bời cùng người đàn ông khác, luôn là Tiểu Nguyệt ở bên an ủi tôi, cô có cần phải bắt tôi nói nặng̝ lời như vậy mới để mọi người thoải mái không?”
Quan Tiểu Nhu sững người tại chỗ, cô ta không ngờ rằng người chồng luôn ủng hộ mình lại đứng về phía em gái.
Nước mắt cô ta bất giác rơi xuống.
Quan Tiểu Nhu nhìn Bạch Học Dân với vẻ mặt phức tạp, cảm xúc tɾong lòng cũng rấtphức tạp.
Nhìn thấy thuốc lá trên bàn cà phê, Bạch Học Dân châm một điếu nhét vào miệng, làn khói trắng làm biểu cảm trên mặt anh trở nên khó đoán, có lẽ anh đang nghĩ cách giải quyết với Quan Tiểu Nhụ
Có lẽ ngay từ đầu khi ở cùng với Quan Tiểu Nguyệt, anh đã nghĩ đến cảnh tượng như vậy, nhưng khi lớp giấy cuối cùng bị xé ra, tɾong lòng Bạch Học Dân lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Không phải là không muốn chia tay Quan Tiểu Nhu, mà là có chút không muốn chia tay cuộc hôn nhân nhiều năm như vậy.
Trong đầu Quan Tiểu Nhu hiện lên cảnh lần đầu gặp Bạch Học Dân, sau đó quay đầu nhìn em gái đang khóc, giờ cũng không kiên trì hỏi đáp án nữa.
“Chị, em xin lỗi.” Quan Tiểu Nguyệt không biết nói gì khác ngoài xin lỗi, cô không muốn để anh rể đi, cô đã yêu anh rể của mình kể từ cái đêm anh rể say rượu nhầm người.
Quan Tiểu Nhu nhìn cô em gái lớn lên từ nhỏ với mình và người chồng không thân thiết lắm, cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn không làm hai người họ khó xử, “Chúng ta ly hôn đi ”
Bạch Học Dân dập tắt tàn thuốc, cũng không có cố ý giữ lại mà nhàn nhạt nói “Được, ngày mai đi.”
Quan Tiểu Nhu cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt phức tạp liếc nhìn em gái đang khóc, sau đó xoay người rời đi mà không nói một lời.
“Lại đây.” Bạch Học Dân nhìn Quan Tiểu Nguyệt đang khóc không ra hơi, đau lòng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh tóc cô, “Sao em lại khóc? Đây là kết quả tốt nhất cho anh và chị gái của em, ngoan, đừng khóc, em khóc làm anh đaụ”
“Em, em chỉ cảm thấy có lỗi với chị gái, nhưng em lại thí¢h anh rể của mình, em là một người xấụ” Trong lòng Quan Tiểu Nguyệt vô cùng mâu thuẫn, nhưng khi cô nghĩ đến việc sau này mình và anh rể có thể quang minh chính lớn ở bên nhau thì tɾong lòng không khỏi cảm thấy có chút ngọt ngào.
Bạch Học Dân cảm thấy Quan Tiểu Nguyệt vẫn còn thời gian tinh lực để suy nghĩ lung tung là vì anh làm chưa đủ tốt.
Anh đột nhiên ôm eo Quan Tiểu Nguyệt và đè cô xuống ghế sofa, nhấc ͼhân cô lên rồi dùng côn thịt cọ cọ cô.
“Ưm… đừng, anh muốn làm gì? A…” Quan Tiểu Nguyệt không muốn tiếp tục làm, khóe mắt còn nước mắt chưa lau đi, làm sao có thể có tâm tình làm chuyện đó với anh rể, nhưng côn thịt của Bạch Học Dân lại chạm vào tiểu huyệt, môi huyệt mẫn cảm run lên, dâm thủy̠ tí tách chảy ra.
“Anh rể…” Quan Tiểu Nguyệt theo bản năng khẽ rên một tiếng, giọng nói du dương kia tựa hồ có thể câu đi linh hồn.
Bạch Học Dân không thể chịu đựng được nữa, anh đứng dậy rồi cắm côn thịt cứng rắn vào, quყ đầu khổng lồ không ngừng đâm sâu vào, anh nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, “Làm gì? Đương nhiên là làm tiểu tao hóa như em rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận