Chương 53

Kɧoáı ©ảʍ tê dại bởi độ nóng và khi bị mυ”ŧ chặt lấy làm Cain kích động giữ chặt eo Giang Minh Phương, điên cuồng cắm rút, lần nào cũng cắm sâu vào hoa tâm yếu ớt nhạy cảm của cô.
“A, a ~~ anh nhẹ thôi, chậm thôi… Á, sâu quá, tên khốn này…” Giang Minh Phương bị anh cắm rút điên cuồng đến nỗi cơ thể không ngừng di chuyển về phía trước, mười ngón tay nhỏ nhắn mềm mại chỉ có thể túm chặt đôi tay cường tráng, cơ bắp như sắt của anh.
“Minh Phương, tôi rất sợ nếu không thể bảo vệ em, may mà em bình yên vô sự.” Cain thở dồn dập, anh dùng cơ thể mình để chứng minh mình lo lắng cho cô cỡ nào, dùng cơ thể của cô để chứng minh rằng cô còn sống.
“Cain…” Giang Minh Phương động tình kêu lên, hai tròng mắt mênh mang nước nhìn gương mặt kiên nghị điên cuồng của anh, trong lòng cô chứa chan tình cảm với anh —— tình yêu.
“Minh Phương, tôi vì em mà tồn tại, tôi sẽ mãi mãi trung thành với em, tôi sẽ vĩnh viễn không cho em không cần tôi.” Cain bá đạo nói, đôi tay như kìm sắt giữ chặt lấy vòng eo thon mềm mại dẻo dai của cô, đẩy bờ mông hẹp mà cường tráng. Côn ŧᏂịŧ thô dài nóng cháy của anh điên cuồng cắm rút trong hoa huyệt chặt khít trơn ướt của cô, khiến cô liên tục rêи ɾỉ yêu kiều. “Bạch bạch bạch bạch”, anh không ngừng va chạm giữa hai chân cô, làm háng cô đỏ bừng, làm hoa môi màu mỡ đỏ ửng sưng to lên.
“Cain, tôi vĩnh viễn muốn anh, muốn anh… Á ~~ anh nhẹ chút… nhẹ thôi. Ah, sâu quá, anh sắp cắm vào tử ©υиɠ của tôi rồi.” Bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nhấn chìm, Giang Minh Phương rêи ɾỉ yêu kiều, trái tim được lấp đầy bởi sự trung thành và thâm tình của anh.
“Shh, ah ~~” Cain rêи ɾỉ, gương mặt đẹp trai hơi banh lại, co giật. Hoa huyệt của cô mυ”ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ thô dài nhạy cảm của anh, mấp máy co rút, kɧoáı ©ảʍ tê dại mãnh liệt làm anh hít thở không thông.
“Cain, a ~~ Cain…” Cô thiết tha gọi tên anh, cơ thể vặn vẹo theo theo từng chuyển động của anh, kɧoáı ©ảʍ tê dại vọt đến như thủy triều, đợt sau mạnh hơn đợt trước. Hai mắt cô mê ly, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng như say, cái miệng nhỏ khẽ há mở thở dốc dồn dập, đôi tay giữ chặt lấy hai cánh tay anh, móng tay được cắt tỉa tròn trịa cắm vào trong bắp thịt căng như sắt của anh. Theo động tác của anh, đùi cô run lẩy bẩy mất khống chế, ngón chân như bạch ngọc khi thì vô cùng thả lỏng, khi lại ra sức cuộn lại.
“Bạch bạch bạch bạch”, mật hoa dào dạt trong hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ thô cứng như cái dùi của anh đâm đến nỗi ào ạt chảy xuôi, tràn ra khỏi huyệt. “Bạch bạch bạch bạch”, trong tiếng cơ thể va vào nhau, mật hoa sền sệt kéo ra sợi tơ da^ʍ mật giữa háng bọn họ.
“A… A ~~ Cain, nhanh, tôi muốn, tôi muốn… A, a ——” Kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến người ta hít thở không thông đột nhiên quét đến như sóng biển triều dâng, cô đột nhiên bị đưa lêи đỉиɦ cực hạn của tìиɧ ɖu͙©, bắp thịt căng chặt, cơ thể run rẩy như nhành hoa trong gió, khối thịt mềm hình bán cầu sâu trong hoa tâm dồn dập co rút lại, phun ra âm tinh trong suốt.
“Minh Phương, Minh Phương, tôi sẽ làm em càng thoải mái hơn.” Cain biết cô đã cao trào, hai tay giữ lấy đôi chân căng cứng run rẩy của cô đẩy về phía trước, đẩy đến trước ngực cô, côn ŧᏂịŧ thô dài với gân xanh dữ tợn hung mãnh đâm vào hoa huyệt ướt đẫm. Bộ ngực mềm mại cao thẳng nảy lên kịch liệt, tạo ra sóng thịt màu trắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh, mắt anh phủ kín tơ máu, thế là anh càng hưng phấn càng hung mãnh hơn.
“A, a, đừng ~~ đừng…” Liên lục lên xuống trong cơn sóng cao trào, Giang Minh Phương thở dốc, tiếng rêи ɾỉ cao vυ”t bén nhọn như thể giây tiếp theo sẽ ngất.
“Minh Phương, tiểu huyệt của em đang cắn tôi, cắn tôi thật thoải mái.” Cain khàn giọng nói, hai tay trượt xuống bắp đùi co giật của cô, hung hăng xuyên qua hoa huyệt của cô hết lần này đến lần khác, nhìn cô bị cắm đến nỗi hoa môi lật ra ngoài, hoa huyệt ướt đẫm lại bị mình cắm vào. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như sóng biển trong cơn lốc liên tục đánh vào thần kinh anh, anh sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Á, Cain, dừng lại, dừng lại. Tôi không thể nữa… Tôi, a ~~ không chịu nổi nữa…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến nỗi cô không thể thừa nhận nữa, Giang Minh Phương bắt đầu cầu xin. Tư thế này khiến cho lần nào anh cũng va chạm thật mạnh vào hoa tâm nhạy cảm sâu nhất trong hoa kính, như thể anh sắp chọc thủng hoa tâm chiếm lấy hoa cung vậy.
“Nhịn một chút nữa tôi, tôi sắp… cho em.” Cain cố nén nói, mồ hôi trên mặt chảy xuống dọc theo sườn mặt. Kɧoáı ©ảʍ tê dại như cơn sóng biến, từng làn sóng nhấn chìm anh, anh buông thả bản thân, nhắm ngay hoa tâm vẫn đang co rút của cô, lại điên cuồng cắm vào.
Đột nhiên, cảm nhận được đầu nấm đâm vào trong một vòng thịt có lực đàn hồi mạnh, anh nhanh trí cắm mạnh vào, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông nóng bỏng sền sệt vào trong.
“Á, đau… A a…” Lần đầu tiên bị anh mở ra hoa tâm bắn dịch nóng vào trong, cao trào còn chưa hết, Giang Minh Phương lại cao trào tiếp, miệng hoa huyệt và hoa tâm mυ”ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, run rẩy dồn dập.
“Ah… Ha ~~ cho tôi, tôi sẽ cho em hết…” Cain ngửa đầu phả hơi nóng, tận tình hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cực lớn khi bắn tinh. Đêm mới chỉ bắt đầu, thứ mà anh có là thể lực và sức chịu đựng. Tối nay, à không, mỗi tối về sau, anh phải trải qua cùng cô.

Bình luận

Để lại bình luận