Chương 6

“Sao trên đời lại có việc thoải mái như vậy…”
Hai chân Quý Thanh Hồng mở rộng hoàn toàn khoe ra huyệt thịt. Tiểu huyệt bị cᏂị©Ꮒ thành động thịt không thể khép chặt điên cuồng co rút, run rẩy phun ra chất lỏng sáng lấp lánh. Ngoài huyệt đều là chất lỏng sền sệt ướt nhẹp, ánh sáng lạnh băng trong văn phòng chiếu lên vừa ánh nước vừa da^ʍ, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ.
Cảnh Minh Hạo bình thản tiếp tục thọc vào rút ra, dùng sức đẩy ngược chất lỏng chảy ra trở lại, tiếng nước “òm ọp òm ọp” càng thêm vang dội. Trong lúc ấy còn có tiếng thân thể kịch liệt va chạm “bạch bạch bạch” và tiếng Cảnh Minh Hạo mυ”ŧ hôn “chùn chụt” trên người Quý Thanh Hồng.
Toàn là cảnh da^ʍ mỹ sắc tình như vậy làm Quý Thanh Hồng muốn ngừng mà không được, trái tim anh vì thế mà rung động, tiểu huyệt ngoan ngoãn co rút không ngừng, đôi tay mảnh khảnh chủ động vòng lên quấn quanh cổ Cảnh Minh Hạo, miệng ú ớ kêu không rõ.
Anh giống hoàn toàn bị cᏂị©Ꮒ hỏng rồi, tưởng như đã nghiện côn ŧᏂịŧ lớn đến mức kể cả Cảnh Minh Hạo có mệt mỏi không muốn làm nữa, anh cũng sẽ chảy nước mắt ngoan ngoãn ghé vào người Cảnh Minh Hạo, ngồi trên dươиɠ ѵậŧ, chống lên vai hắn không ngừng uốn éo, chủ động nuốt ăn dươиɠ ѵậŧ hắn.
Cảnh Minh Hạo duỗi tay đỡ eo anh, nhìn vυ” da^ʍ không ngừng nảy lên trước mắt bèn nắm lấy hút thật nhiều lần. Hắn vừa bú ʍúŧ vừa cầm điện thoại chụp ảnh, Quý Thanh Hồng thấy đèn flash tanh tách sáng lên lại hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào máy ảnh.
Vừa rồi Quý Thanh Hồng không ngượng ngùng như vậy có thể là bởi bị Cảnh Minh Hạo làm cho thần hồn điên đảo, còn hiện tại phải tự mình động, tinh lực bị phân tán mới chú ý đến Cảnh Minh Hạo chụp hết lại dáng vẻ hạ lưu đê tiện của mình.
Quý Thanh Hồng khóc lóc lắc đầu, đang hơi nâng mông lên muốn rời đi, từ chối bị Cảnh Minh Hạo thao làm lại bị Cảnh Minh Hạo hết sức nhẹ nhàng trực tiếp ngăn chặn, côn ŧᏂịŧ lớn không ngừng nghỉ ở bên trong cuồng mãnh cᏂị©Ꮒ.
“Chồng ơi…Ư…” Nước mắt Quý Thanh Hồng chảy xuống ngày càng nhiều
Anh bị làm đến choáng váng, chưa ý thức được mình vừa gọi Cảnh Minh Hạo, người em rể mình, là chồng.
Sau vài tiếng kêu liên tiếp khiến Cảnh Minh Hạo bóp lấy eo anh, tăng cả tốc độ và lực độ đυ. cᏂị©Ꮒ, anh mới hốt hoảng phát hiện những gì vừa xảy ra, mắt mở lớn ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của Cảnh Minh Hạo.
Vì Cảnh Minh Hạo cố tình khống chế liều lượng thuốc nên việc hiện tại Quý Thanh Hồng đột nhiên thanh tỉnh nằm trong dự kiến của hắn. Hắn cũng vẫn như trong kế hoạch mà làm, mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ không chút đau lòng.
Hắn đã cᏂị©Ꮒ Quý Thanh Hồng đến ngơ ngẩn khiến anh không thể chất vấn, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở và rêи ɾỉ theo động tác của Cảnh Minh Hạo, cho dù là trạng thái nửa thanh tỉnh cũng không thể thoát khỏi dươиɠ ѵậŧ hắn, vẫn bị làm đến bọt nước văng khắp nơi như cũ, thịt mềm run rẩy điên cuồng phun nước ra ngoài.
Ngửi thấy hương vị nồng đậm trong không khí, thần trí Quý Thanh Hồng dần trở về. Anh duỗi tay muốn đẩy Cảnh Minh Hạo ra nhưng vì thân thể đã bị cᏂị©Ꮒ mềm không còn sức lực, đã không đẩy ra được thì chớ lại bị hắn nắm tay hôn lấy.
“Cảnh Minh Hạo, cậu làm gì vậy? Ư… Cậu với em gái tôi…” Quý Thanh Hồng còn muốn nói tiếp nhưng Cảnh Minh Hạo dùng sức đỉnh vào tử ©υиɠ anh, cảm giác toan trướng kỳ lạ khiến cả người anh run lên không nói thành lời, chỉ có thể đỏ mặt trừng mắt nhìn Cảnh Minh Hạo.
Có lẽ bởi vì hoảng sợ, tiểu huyệt Quý Minh Hồng khi tỉnh táo kẹp chặt hơn lúc trước rất nhiều. Cảnh Minh Hạo sung sướиɠ thở ra, cười giễu nhìn Quý Thanh Hồng: “Những chuyện chúng ta làm tôi đã quay lại hết rồi – anh làʍ t̠ìиɦ với tôi, chủ động nuốt dươиɠ ѵậŧ tôi vào, hết thảy đều được ghi lại rồi”
Quý Minh Hồng vừa hồi phục tinh thần, đang muốn bò xuống khỏi dươиɠ ѵậŧ Cảnh Minh Hạo đột nhiên dừng lại, không thể tin tưởng nhìn Cảnh Minh Hạo.
Vẫn là dáng vẻ thanh tuấn ôn nhuận như thế, trong mắt anh vẫn là người em rể tốt như thế nhưng lại có thể nói ra lời khiến người ta khổ sở như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận