Chương 5

Thiếu Minh thở dốc, nằm sấp trên người Phỉ Nhược, nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt trên mặt cô.
Nhìn cô mê mang chưa tỉnh, anh xoay người lại để cô nghỉ ngơi trên cơ thể mình, vật nam tính vẫn nằm im trong cô không chịu rút ra.
– Ưʍ..
Phỉ Nhược bị động, cảm giác khó chịu, cố gắng ngọ nguậy tìm một tư thế thoải mái từ trên người anh.
Thiếu Minh nhìn cô như con mèo nhỏ không ngừng dụi vào người anh, mái tóc rủ xuống che một phần gương mặt trông vừa đáng yêu lại cực kì quyến rũ.
Anh vuốt tóc cô ra sau tai, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Chân mày, mắt, sống mũi nhỏ nhắn rồi đến chiếc miệng căn mọng đã bị anh gặm cắn đến sưng đỏ. Anh mê luyến ngắm nhìn cô.
Thật đẹp! Sao giờ anh mới biết cô xinh đẹp như vậy nhỉ? Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ say xỉn yếu đuối của cô. Thường ngày chỉ thấy cô là một cô gái hồn nhiên vô tư, lúc nào cũng cười nói. Không nghĩ đến cô còn bộ dạng làm người ta thương tiết, chỉ muốn chiếm lấy để bảo vệ che chở.
Bàn tay còn lại không tự chủ được mà vuốt ve tấm lưng trần mềm mại của cô. Cảm giác thật tuyệt. Anh lại cảm thấy nơi nào đó bắt đầu rục rịch muốn ngóc đầu dậy rồi.
– Ưm, Minh..
Cảm nhận bàn tay anh vuốt ve lưng mình, cả sự biến hóa phía bên dưới làm Phỉ Nhược mơ màng tỉnh dậy. Bên dưới do sự xúc tác của anh, không tự chủ được cũng biến hóa theo.
Thiếu Minh nhìn cô hai má phím đỏ, nhỏ giọng rên một tiếng, bên dưới bắt đầu vặn vẹo thì biết cô cũng động tình. Ánh mắt anh gian tà, tiến sát gần tai cô buông lời trêu đùa.
– Muốn sao?
– Hưʍ.. không, không có.
– Hửm?
Thiếu Minh nhìn cô né tránh, bên dưới liền động nhẹ một cái, khuấy động hoa huyệt của cô.
– Ahh… đừng, đừng như vậy.
Cô hốt hoảng vội hét lên ngăn cản. Thiếu Minh nghe vậy cũng thật sự chiều theo cô nằm im. Bất quá vài phút sau cảm giác bức rức khó chịu bắt đầu xâm lấn, khiến cô không biết phải làm thế nào.
– Minh, em…
– Có gì sao?
Nhìn bộ dạng khó xử của cô, anh không ngừng cười thầm, giả vờ như không biết cô đang khó chịu.
– Em… khó chịu quá.
Hạ thể ngứa ngáy khó chịu, cô không ngừng vặn vẹo, ánh mắt cực kì ủy khuất như muốn anh an ủi.
– Nếu muốn, em, tự mình tới, động đi.
Thiếu Minh ngả ngớn cười, quyết không chừa cho cô đường lui. Hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, chu du trên cơ thể cô, không ngừng vuốt ve xoa nắn đôi gò bồng xinh đẹp cùng cặp mông trắng nõn đang vểnh cao, làm cô càng thêm ngứa ngáy.
Phỉ Nhược biết mình không còn đường lui, e thẹn động đậy chiếc mông của mình.
– Ưʍ..
– Ahh..
Thiếu Minh nhìn cô ngoan ngoãn làm theo thì thỏa mãn vô cùng. Sự ma sát bên dưới cũng làm anh cực kì thoải mái. Một bàn tay đặt lên mông cô vuốt ve, nhẹ nhàng giúp cô di chuyển từng nhịp lên xuống.
Reng reng.
Trong không khí cực kì kí©ɧ ŧìиɧ, một hồi chuông điên thoại đã phá vỡ bầu không khí này.
– Đừng ngừng.
Cảm nhận Phỉ Nhược hơi dừng động tác, Thiếu Minh liền ngăn cản, bàn tay mạnh mẽ đè ép mông cô. Phỉ Nhược nghe lời anh, nhẹ nhàng cử động.
Reng reng, reng reng.
Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên. Lúc này tâm anh mới đặt lên nó. Với một tay cầm chiếc điện thoại lên, Thiếu Minh thoáng lặng người rồi đưa đến bên tai.
– Anh nghe đây… ừm, con đâu rồi?
Con? Nghe đến đây, Phỉ Nhược liền dừng động tác. Là, là vợ anh gọi. Cô hốt hoảng, vội rời khỏi anh, nhay tay nhặt quần áo rồi chạy về phòng.
Thiếu Minh thấy cô vội vàng bỏ đi thì sững người, ánh mắt nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô.
– [ Minh… anh sao vậy? Sao không nói gì? ]
– À, không, không gì đâu? Con ngủ rồi sao?
Thiếu Minh lấy lại tinh thần, vừa đáp lời vừa ngồi dậy. Lực chú ý cũng hoàn toàn đặt lên cuộc trò chuyện.
……
Phỉ Nhược mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên giường. Tâm trạng thẫn thờ, không ngừng xoa hai tay rồi lại vò tóc.
Điên mất, cô điên mất thôi! Cô vừa làm gì vậy chứ. Cô như vậy mà lại lên giường với anh chồng. Là anh chồng. Đúng vậy, không những nɠɵạı ŧìиɧ mà còn lσạи ɭυâи. Tay không ngừng vò tóc, thậm chí là giựt mạnh tóc mình.
– Làm sao, phải làm sao đây?
Phỉ Nhược nức nở lẩm bẩm. Tâm trạng cô thấp đến cực hạn, cả người rối răm không biết bám vào đâu.
Vài phút sau Phỉ Nhược thoáng trầm tỉnh lại. Mệt mỏi đứng dậy đi đến tủ quần áo.
Cô mệt quá, thật sự rất mệt, chẳng còn muốn suy nghĩ gì nhiều nữa. Bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ một giấc, mọi chuyện có lẽ là một giấc mơ thôi.
– Nhược Nhược..
– Á.
Thiếu Minh không biết đã vào phòng từ lúc nào, từ đằng sau ôm chầm lấy cô làm cô giật mình.
– Anh, anh làm gì trong đây? Mau đi ra.
Hết chap 5.

Bình luận

Để lại bình luận