Chương 121

“Cô ấy có gì, có gì mà hai người đều yêu?”
Tố Nhan bật khóc, bức bối trong lòng thật muốn tuông ra. Từ khi nào mọi thứ lại thay đổi. Người đàn ông trước mặt này, không phải cũng đã từng rất yêu cô sao. Tại sao vì người phụ nữ ấy mà trở nên lạnh nhạt như vậy.
“Có gì? Yêu cần lí do sao. Tố Nhan, tôi đã từng yêu em, yêu rất nhiều. Nhưng tôi không thể mãi chờ đợi khi biết nó không có kết quả.  Con người, ai cũng sẽ thay đổi, tình yêu cũng vậy. Em đã quyết chọn anh Minh…”
Thiếu Quân khẽ vuốt vài sợi tóc trên trán Tố Nhan, tựa như sự dịu dàng cuối cùng.
“… vậy thì cố gắng, giữ anh ấy cho tốt”
Chồng em em giữ, đừng để anh ấy dây dưa với vợ tôi. Đây có lẽ mới là những gì cậu thực sự muốn nói.
Dường như đã nói hết những gì cần nói, cậu không muốn tiếp tục ở lại, nhanh chóng nhấc chân rời đi.
Trước khi hoàn toàn rời khỏi phòng, cậu để lại cho cô một câu. Mà câu nói này, là tột cùng đau đớn giành cho Tố Nhan, cũng là cho cậu, là sự cắt đứt hoàn toàn thanh xuân của cả hai.
“Nếu ngày trước em không thay lòng, có lẽ chúng ta đã không như bây giờ”
Nếu ngày trước em không thay lòng, có lẽ chúng ta đã không như bây giờ.
“Aaa…”
—–
Bước chân khẩn trương tiến về phòng khách. Cô ngốc của cậu đang ở đó, mà điều cậu không yên tâm, là người đàn ông kia cũng ở đó.
[…]
“Nào, đừng sợ”
Phỉ Nhược ngồi trước mặt Thiếu Minh, thân hình hơi run, rõ ràng đang bài xích.
Bà Đường bên cạnh không khỏi sốt ruột, vội nắm tay cô trấn an.
Thiếu Minh có chút bất lực. Ngay trong lúc mất trí nhớ mà cô cũng như vậy bài xích anh, là không quen người lạ, hay trong tiềm thức, anh đối với cô đã là sự ám ảnh.
“Hazz, không có cách nào kiểm tra được sao?”
Bà Đường nhìn cô vẫn không hợp tác, thở dài ủ rủ.
“Có lẽ nên đợi em ấy thân quen với mọi thứ ở đây một chút, đến lúc đó con sẽ đem Nhược Nhược đến bệnh viện kiểm tra”
“Không cần đâu”
Giọng nói từ cầu thang vọng đến, Thiếu Quân mặt không cảm xúc tiến đến gần bọn họ. Chỉ cậu biết bản thân không thoải mái khi thấy cô ở gần Thiếu Minh.
“Quân”
Phỉ Nhược vừa thấy cậu, gương mặt ủ rủ ngay lập tức rạng rỡ, vội bật dậy tiến đến xà vào lòng cậu.
Cử chỉ dựa dẫm, thật xem Thiếu Quân là tất cả.
“Không thoải mái sao?”
Sự khó chịu thoáng chốc tan biến, nhìn thỏ con tươi tắn trong lòng, cậu khẽ vuốt tóc cô, cử chỉ thập phần cưng chiều.
Phỉ Nhược gật gật đầu, ở trước mặt mọi người mà làm nũng, như muốn được Thiếu Quân âu yếm nhiều hơn.
“Vậy chúng ta về phòng ngủ”
Thiếu Quân nói với Phỉ Nhược xong lại ngước nhìn Thiếu Minh cùng bà Đường.
“Mọi người nên từ bỏ ý định giúp cô ấy nhớ lại đi. Con không muốn Phỉ Nhược nhớ lại những chuyện đau buồn trước kia. Cô ấy có ra sao con cũng lo được”
Lờu nói ra quả hợp tình hợp lý, bà Đường nghĩ đến con dâu mất đứa con đầu mà trở thành thế này, nhớ lại cũng không chắc sẽ tốt hơn. Nhưng nhìn cô ngây ngô như đứa trẻ, bà cũng không nỡ, sống mà không biết gì thật vô ý nghĩa.
Thiếu Minh vẫn nhìn chằm chằm Phỉ Nhược đang bám chặt lấy Thiếu Quân, cả lời nói của cậu như nhắc nhở anh “tốt hơn anh đừng nên để cô ấy nhớ lại những việc anh đã làm”
Cuối cùng thì, anh có nên giúp cô nhớ lại?
Anh có phải chỉ cần âm thầm bên cạnh, nửa đời còn lại, cứ như vậy nhìn cô vui vẻ là được rồi.
Còn hơn để cô nhớ lại, anh sợ cô sẽ mang ánh mắt hận thù mà nhìn anh mất.
—-
“Bà ơi, huhu, mẹ lại giành đồ chơi với Kiệt”
Lại tiếng khóc nức nở, bà Đường chỉ biết lắc đầu cười.
Hai tháng rồi, từ khi Phỉ Nhược thân quen ở đây một chút đã bắt đầu thoải mái, không có Thiếu Quân bên cạnh cũng vô tư chơi đùa.
Cô đúng là không bình thường, nhưng nhờ vậy mà ngôi nhà này cũng rộn ràng hẳn lên. Mọi người cũng đã từ bỏ việc chữa trị cho cô.
“Có chuyện gì sao? Kiệt Kiệt ngoan lại đây với bác, sao lại khóc?”
Thiếu Minh vừa đi làm về, khung cảnh vẫn như thường ngày anh thấy, nhưng hôm nay cảm giác lại thập phần khác. Nếu để ý sẽ thấy trên mặt anh mang theo một tầng hạnh phúc.
“Mẹ lại giành đồ chơi của Kiệt”
Tiểu Kiệt cũng rất ngoan ngoãn tiến đến. Đối với người bác này, cậu thập phần yêu thích. Bác hai rất thương cậu nha.
“Nhìn xem cái gì đây nào?”
“A, siêu nhân biến hình”
Tiếng reo hò của tiểu Kiệt đã thành công kéo sự chú ý của Phỉ Nhược. Cô ngoái nhìn, lại nhìn đồ chơi trong tay, lại lần nữa nhìn siêu nhân trong tay tiểu Kiệt, trong lúc vô tình lại đυ.ng phải ánh mắt của Thiếu Minh.
Cô tuy đã thân thuộc với mọi người, nhưng Thiếu Minh là ngoại lệ. Tùy thời tùy lúc cô vẫn giữa khoảng cách với anh. Chẳng hạn như bây giờ, cô chỉ lẳng lặng ôm đồ chơi đứng dậy, không nói một tiếng đi lên lầu.
Thiếu Minh nhìn bóng lưng của cô, cười khổ.
Không sao, như hiện tại đã rất tốt rồi. Anh xoa xoa đầu tiểu Kiệt rồi trở về phòng.
—-
Cầm giấy giám định trên tay, Thiếu Minh vẫn ngẩn ngơ cười. Không biết là lần thứ mấy anh lôi nó ra xem rồi.
Hết chap 121.

Bình luận

Để lại bình luận