Chương 122

Thiếu Minh dù đã đoán chắc tiểu Kiệt là con mình, nhưng khi kết quả thật sự xác nhận hai người là cha con, trong tim vẫn dâng lên từng dòng nước ấm.
Phải biết khi vừa nhận được kết quả giám định, anh chỉ muốn ngay lập tức về nhà, ôm nhóc con vào lòng. Trước khi trở về còn cố tình đi mua đồ chơi cho cậu nhóc. Nhiều lúc anh còn nghĩ, chính tai được nghe tiểu Kiệt gọi một tiếng “ba” thì thật tốt.
Nhưng không sao, như thế này cũng thật tốt rồi. Chí ít tiểu Kiệt không bài xích anh, thậm chí còn yêu thích.
—-
“Mọi người đầu hết rồi?”
Thiếu Minh từ trên lầu đi xuống, bây giờ là giờ cơm, bất ngờ lại không thấy ai.
“Ông bà chủ đã đưa tiểu Kiệt sang nhà bạn chơi rồi”
Thím Lương bê tô canh lên bàn, nghe Thiếu Quân hỏi thì vội trả lời.
“Cậu Quân và cô Nhan thì gặp đối tác, có lẽ sẽ về muộn”
Thiếu Minh gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhìn đống đồ ăn trên bàn, anh vốn định kêu thím Lương đem xuống nhưng tiếng động sau lưng đã ngăn lời nói của anh.
Phỉ Nhược cầm gấu bông nhỏ trên tay, gương mặt ngây ngô bước xuống, vừa thấy anh liền dừng bước, môi hơi mím lại. Cuối cùng đề phòng đi nép qua một bên, thuận lợi né khỏi anh tiến về bàn ăn.
Ý định quay về phòng của anh cũng thế mà tan biến, đôi chân cao thẳng chậm rãi tiến bước theo cô.
“A, có đùi gà”
Phỉ Nhược hớn hở nhìn đĩa đùi gà trước mặt, ánh mắt sung sướиɠ hết cỡ. Ngay lúc ấy, một cánh tay thon dài xuất hiện, không tiến động kéo về bên kia bàn.
Không những cô mà thím Lương cũng ngơ ngác. Bà vốn là chuẩn bị cho Phỉ Nhược, còn cố ý đặt gần cô.
“Khụ… thím đi xuống được rồi”
Thiếu Minh hài lòng nhìn biểu hiện của cô, lại có chút ngại ngùng trước ánh mắt thím Lương.
Anh có thể âm thầm, tùy thời tùy lúc bên cô. Nhưng nhìn sự lạnh nhạt của cô, anh thật không chịu được.
Đã mười phút trôi qua, thức ăn trên bàn vơi không được bao nhiêu, cơm trong chén cũng không khác lúc đầu bao nhiêu.
Phỉ Nhược thì tâm trí vẫn đặt trên đĩa gà thật xa, lại còn ở gần anh. Thiếu Minh lại chậm rãi ăn từng miếng, dường như đang đợi phản ứng của người nào đó.
Cô gặm gặm chiếc đũa, khẽ liếc nhìn anh, lại nhìn xuống đĩa gà. Răng khẽ cắn môi dưới, cuối cùng cô lấy hết cam đảm nhón người dậy, tay chìa ra phía đĩa gà, từng chút từng chút gắp lên một miếng.
Nụ cười vốn ở trên môi đã phải thu lại, đùi gà rớt khỏi đũa, chiếc đĩa đồng thời cũng bị nhấc lên cách càng xa. Cô thất vọng ngồi phịch xuống, cau mặt nhìn người nào đó.
“Có muốn không?”
Phỉ Nhược cúi mặt, gắp một hạt cơm bỏ vào miệng, lại bức xúc đâm đâm đũa vào bát, không thèm quan tâm đến anh.
Chỗ ngồi bên cạnh chợt có động tĩnh. Thiếu Minh nhấc ghế ra ngồi xuống, nhìn cô có ý muốn né tránh liền đặt đĩa gà xuống bên cạnh.
“Nhược Nhược ngoan, sao lại sợ anh đến vậy?”
Phỉ Nhược lén kéo đĩa gà về phía mình, còn dứt khoát quay qua một bên đưa lưng về phía anh.
“Người xấu”
Chí ít lần này cô cũng vứt cho anh một câu, nhưng câu nói này không làm anh tốt hơn được chút nào.
Thiếu Minh nhìn cô cầm đùi gà lên ăn ngon lành, lại có chút muốn dò hỏi.
“Nói xem, anh người xấu chỗ nào?”
Chỗ nào, chỗ nào?
A, hình như cô chưa bị làm gì nha.
Phỉ Nhược nghĩ nghĩ trong chốc lát mới chầm chậm quay lại nhìn anh.
“Hình như… không có”
“Đúng rồi, anh đâu phải người xấu chứ”
Thiếu Minh rất hài lòng với câu trả lời của Phỉ Nhược, tay trong vô thức rút tờ khăn giấy lau mỡ trên miệng cô.
Phỉ Nhược ngơ trong một giây, lại nhanh chóng né đi.
“Được rồi được rồi, nhanh ăn đi, không anh sẽ ăn hết của em”
Phải biết ngay lúc này anh vui thế nào. Cô tạm thời đã không còn bài xích anh nữa, nếu nhẹ nhàng tiếp xúc, cô vẫn có thể xem anh như người thân thiết mà dựa dẫm.
—-
Thân hình mềm mại lăn lộn trên giường, rõ ràng là đang chán nản.
Sao lâu vậy rồi Quân còn chưa về chứ.
Phỉ Nhược hết ngồi dậy lại nằm xuống, con gấu bông cũng bị cô giày vò thảm thương.
Cả Kiệt Kiệt nữa, đi chơi cũng không nói cô. Ai cũng vứt bỏ cô buồn chán ở đây.
Cốc cốc.
Cô còn đang mặt nhăn mày nhó, tiếng gõ cửa như kéo giãn mặt cô ra, rạn rỡ trông thấy.
Phỉ Nhược ngồi bậc dậy, hớn hở nhào ra mở cửa.
“Quân…”
Thiếu Minh miệng vẫn cười, nhưng mày đã hơi nhăn. Thiếu Quân có thể làm cô vui vẻ đến vậy sao.
“Hưm, sao lại là anh?”
Phỉ Nhược vừa nhìn người đến không phải là cậu, mặt liền ủ rủ, muốn đóng cửa lại. Nhưng một bàn tay nhanh chóng mà chặn hành động của cô.
“Người xấu, người xấu”
Hừm, cô biết ngay mà.
Thiếu Minh nhìn cô xù lông, chỉ biết bất lực. Anh cố giữ cánh cửa, tay còn lại giơ lên mấy cây kẹo.
“Cho em này”
Anh không biết bây giờ và lúc trước sở thích của cô có thay đổi hay không. Nhưng lúc trước cô đã thích kẹo, bây giờ lại như con nít, khônh phải sẽ càng thích sao. Vậy nên anh muốn thử một chút, biết đâu sẽ lấy được thiện cảm của cô.
Quả nhiên không làm anh thất vọng, Phỉ Nhược thả lỏng cánh tay muốn đóng cửa lại, ánh mắt chăm chú vào mấy cây kẹo, trong chốc lát đã cướp về trên tay mình.
“Cảm ơn”
Cô vừa lấy được kẹo, thấy anh cũng thả lỏng tay thì lập tức đóng cửa lại. Hớn hở cầm mấy cây kẹo về giường.
Thiếu Minh nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt cũng không buồn.
Cô vừa rồi còn nói cảm ơn với anh. Ừm… cảm ơn là dành cho người tốt, cô sẽ không nghĩ anh là người xấu nữa đi.
Hết chap 122.

Bình luận

Để lại bình luận