Chương 123

Xẹt, xẹt. Perfect.
Thiếu Quân vừa từ phòng tắm đi ra đã nghe thấy âm thanh vui nhộn từ điện thoại truyền đến. Lại nhìn người con gái nằm chồm hổm trên giường chơi game, bao nhiêu mệt mỏi một ngày làm biệc đều tan biến.
Cậu cười cười đi đến chiếc ghế cạnh giường ngồi xuống, chậm rãi uống một ly nước. Lại ngắm nhìn cô một lúc mới cất lời.
“Qua đây”
“Hửm?”
Phỉ Nhược bị giọng nói của cậu kéo tâm trí khỏi trò chơi. Cô ngước mặt ngây ngô lên nhìn cậu. Miệng đang ngậm cây lẹo ậm ừ không thành tiếng. Khi định hình được câu nói của Thiếu Quân thì nhanh nhẹn leo xuống giường, ngoan ngoãn ngồi vào lòng cậu, tay lại bắt đầu di di trên màng hình chơi chém hoa quả.
Thiếu Quân ôm cục bông mềm mại trong lòng, nhẹ giọng.
“Vui không?”
Đáp lại cậu là cái đầu nhỏ gật gật, miệng chụt chụt mυ”ŧ cây kẹo. Thiếu Quân vốn còn muốn cười vì sự ngây ngô của cô, nhưng rất nhanh nụ cười đã phải thu lại, gương mặt thoáng chốc âm trầm.
“Nhược ngoan, kẹo này là ai cho em?”
“Nga? Là anh Minh cho nha”
Phỉ Nhược chớp chớp đôi mắt nhìn cậu. Cô đặt điện thoại lên bàn, lại cầm bàn tay cậu chơi đùa. Lời nói không suy nghĩ lại thốt ra. Hoàn toàn là sự nhận xét của một đứa trẻ.
“Anh Minh cũng không xấu lắm chồng nhỉ”
Thiếu Quân không trả lời, một tay đưa lên vai cô vuốt ve, rõ ràng đang kìm nén sự khẩn trương trong lòng.
Cậu là đang lo lắng. Không cần hỏi nhiều hơn cũng biết cô và Thiếu Minh đã gần gũi hơn rất nhiều. Cứ để hai người họ tiếp tục tiếp xúc với nhau, cậu chỉ sợ…
“Anh cũng muốn ăn?”
“Hả?”
Phỉ Nhược hơi mơ hồ, lấy cây kẹo trong miệng ra, giơ giơ trước mặt cậu.
Thiếu Quân cười nhẹ, tay siết lấy cằm cô, đặt một nụ hôn lên môi cô. Cậu tiện tay vứt cây kẹo lên bàn, từ từ bế cô lên giường.
Người bây giờ đường đường chính chính bên cạnh cô là cậu không phải sao.

“Haha, nhột nhột…”
“Sau này còn dám trêu bác nữa không, hả?”
“Ha, không… haha, không dám nữa…”
Tiểu Kiệt cười như mếu, cơn buồn cười thật sự đã vượt quá giới hạn cậu nhóc có thể chịu đựng.
Thiếu Minh nhận được câu trả lời như y mới dừng lại hành động cù lét tiểu Kiệt.
“Kiệt Kiệt lại đây với ba”
Giọng nói âm trần vang lên, phá tan bầu không khí vui nhộn vừa rồi. Nụ cười trên môi Thiếu Minh ngay lập tức thu lại. Tiểu Kiệt lại hơi sững người một chút.
Baba chưa bao giờ lạnh lùng như vậy.
Cậu nhóc đứng dậy chỉnh quần áo, căng thẳng đến gần Thiếu Quân.
“Ba gọi con”
Thiếu Quân thừ người, thở nhẹ một hơi. Nhìn gương mặt e dè của tiểu Kiệt thì càng hối hận. Cậu vậy mà lại kích động, đã làm cậu bé sợ hãi rồi.
Mội cong thành nụ cười nhẹ, tay đưa lên đầu tiểu Kiệt xoa xoa.
“Ba muốn đưa con đi chơi thôi”
“Thật sao?”
Vẻ sợ sệt trên mặt nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là nét vui tươi rạng rỡ.
“Nhược cũng đi nữa”
Phỉ Nhược đang chơi với thím Lương, nghe hai từ “đi chơi” đã ngay lập tức nhào tới.
“Được, đều đi”
Thiếu Quân ôm cô vào lòng, nửa phần cưng chiều, cũng là để cho người nào đó thấy. Người nào đó, chỉ có thể nhìn cô mà không thể chạm vào.
Thiếu Minh cười nhạt, cố lơ đi khung cảnh ấm áp trước mặt. Đã bao lần căn dặn bản thân không được có ý gì với cô nữa, nhưng khi làm thật khó.
“Mọi người định đi đâu sao?”
Tố Nhan từ trên lầu đi xuống, quần áo chỉnh tề lịch sự, rõ ràng chuẩn bị ra ngoài, dường như để giải quyết công việc.
“Ba chuẩn bị đưa Kiệt và mẹ đi chơi”
Tố Nhan vừa nghe, mặt liền trưng ra bộ dạng khó hiểu nhìn Thiếu Quân.
“Không phải bây giờ chúng ta phải gặp đối tác để hoàn thành việc kí kết hợp đồng sao?”
Thiếu Quân chưa bao giờ muốn tự tát vào mặt mình như lúc này. Chỉ vì không muốn tiểu Kiệt tiếp tục gần gũi với Thiếu Minh mà quên luôn cả việc cần làm.
“Hưm, đợi anh trở về liền dẫn cả hai đi chơi được không?”
Cậu thấy rõ sự hụt hững trên mặt cả hai. Không làm được thì không nên nói, bây giờ còn là đối với hai đứa trẻ, hai người họ thật sự sẽ giận cậu mất.
Tiểu Kiệt gật gật đầu như đồng ý, nhưng mặt vẫn ủ rũ. Phỉ Nhược thì dứt khoát không quan tâm.
“Chị ra xe trước, sắp muộn rồi”
“Ba sẽ về nhanh, tiểu Kiệt ngoan dỗ mẹ giúp ba”
Thiếu Quân nhìn Tố Nhan đã ra ngoài, lại nhìn đồng hồ, khó khăn mở miệng an ủi tiểu Kiệt rồi rời đi.
“Hứm, đi, đi, đi miết”
Phỉ Nhược bức xúc nói ra một câu, lại quay về bên thím Lương. Tiểu Kiệt cũng bất lực đến chỗ Thiếu Minh.
Nói cậu dỗ mẹ, còn không ai dỗ cậu đây này.
“Không được đi chơi buồn vậy sao?”
Có lẽ ở đây chỉ Thiếu Minh là sung sướиɠ không thôi. Mặc dù nhìn cô lẫn tiểu Kiệt buồn bã, nhưng anh khômg nhịn được sự vui sướиɠ trong lòng. Trong đầu lại nảy ra một ý tưởng.
“Hay là bác đưa cả hai đi chơi có được không?”
Lúc anh nói câu này, trong l*иg ngực đã náo thành một đoạn. Thực sự, thực sự mong chờ.
Hết chap 123.

Bình luận

Để lại bình luận