Chương 134

“Nhà ai vậy?”
Căn nhà phía trước vừa lạ vừa quen. Có chút thân thuộc, lại nhiều hơn là sự căng thẳng.
“Của em”
Thiếu Minh giữ hai vai cô, khẽ thì thầm bên cạnh cô.
“Của em?”
Phỉ Nhược quay đầu lại nhìn anh, vừa hỏi vừa chỉ tay vào mình như muốn xác nhận lại một lần nữa.
Cô có căn nhà này lúc nào chứ.
“Vào xem đi”
Thiếu Minh không giải thích gì thêm, anh muốn chứng minh cho cô bằng những thứ có trong căn nhà.
Phỉ Nhược nhìn ngó xung quanh, muốn tìm một thứ gì đó đặc biệt nhưng mà…
Ngôi nhà này có khác gì những nơi khác đâu chứ.
“Chỗ kia là nơi em hay ăn cơm. Lát nữa anh sẽ nấu cho em ăn”
“Anh nấu?”
Phỉ Nhược có hơi nghi ngờ, có thấy anh nấu bao giờ đâu, liệu ăn được không đây chứ.
Anh cười, bỏ mặc sự nghi ngờ của cô, lại dắt cô lên lầu.
Cô vừa vào phòng ngủ đã không khỏi sững người. Ngay trên đầu giường được treo một bức ảnh rất to, mà người trong ảnh không phải là cô ư.
Phỉ Nhược có chút mông lung với khung cảnh trong hình. Trên người cô là áo blouse trắng, nghiêng người không biết đang nói chuyện với ai đó, môi còn cười nhẹ.
“Sao vậy? Không nhận ra em sao?”
Thật ra bức ảnh này anh lén chụp khi đi tình nguyện.
Gương mặt cô rõ ràng như thế, đương nhiên phải nhận ra rồi. Nhưng mà, cô lúc trước là thế này sao?
Phỉ Nhược lại tò mò nhìn xung quanh. Trên tường, trên kệ, cả trên bàn đều có ảnh của cô. Anh lấy đâu ra nhiều ảnh cô như vậy chứ, kể cả Thiếu Quân cũng không có ảnh lúc trước của cô. Bọn họ chỉ cùng nhau chụp một bộ ảnh vào sinh nhật hai tuổi của tiểu Kiệt.
Cô ngắm nhìn từng bức ảnh, có một bức cô đang ngủ, mà lúc đó, có người đang hôn cô.
Hôn? Hôn cô? Môi chạm môi?
Mà người hôn cô…
Phỉ Nhược ngơ ngác nhìn, vừa định xoay lại đã bị anh ôm lấy, một tay bịt nhẹ miệng không cho cô nói. Môi thì thầm vào tai cô.
“Suỵt… đừng nói gì cả”
Cô thật sự bị anh làm cho ngu ngốc luôn rồi. Bao nhiêu thắc mắc chất chứa trong lòng.
Tất cả đều là anh lén chụp, sau khi cô đi, anh đã in ra tất cả treo lên. Không chỉ ở đây, những nơi anh dừng chân đều có ảnh của cô. Chỉ như thế anh mới bớt nhớ cô một chút, cũng chính vì thế mà hình ảnh của cô trong anh không chút nào phai mờ.
“Có nhiều chuyện, từ từ anh sẽ kể cho em nghe. Bây giờ xuống đây, cho em xem cái này”
Thiếu Minh vừa nói vừa dắt cô xuống lầu, từ từ đưa cô ra khuôn viên sau nhà.
“A, xích đu, cầu trượt, còn..”
Ha, thật nhiều thật nhiều đồ chơi a.
Phỉ Nhược vừa thấy một khu vui chơi thu nhỏ trong nhà liền hào hứng không thôi. Mà Thiếu Minh đi ngay sau cũng thấy thỏa mãn.
Những gì anh chuẩn bị coi như không vô ích. Có thể tạo hứng thú với cô, lại gần hơn một bước đưa cô về bên mình.
“Haha, thật vui.. anh..”
Phỉ Nhược chạy hết chỗ này lại chạy đến chỗ khác, đến khi chú ý lại không thấy Thiếu Minh đâu.
Anh Minh vậy mà lại bỏ Nhược đi đâu vậy chứ.
Cô nhìn ngó xung quanh, xác định không thấy người đâu thì quyết định trở vào trong.
Vừa tiến vào, một mùi thơm đã sộc ngay vào mũi. Mà cái bụng của cô cũng kêu cồn cào.
“Không chơi nữa sao?”
Thiếu Minh từ dưới bếp đem lên một đĩa gà, thấy cô liền hỏi.
Phỉ Nhược từ lâu đã bị bàn ăn làm cho lóa mắt, nghe anh hỏi chỉ theo bản năng lắc đầu, chân cũng vô thức bước đến.
“Là anh nấu hết sao?”
Cô nhìn anh như thần tượng, cả giọng điệu cũng mang theo sự sùng bái.
“Ừm, tất cả đều cho em”
Phỉ Nhược vừa nghe, ánh mắt liền tỏa sáng, không nói thêm lời nào liền ngồi xuống đυ.ng tay đυ.ng chân.
Đã nói cho cô thì cần gì ngại ngùng nữa chứ.
“Wow, thật ngon”
“Có muốn anh nấu cho em ăn cả đời không?”
“Thật sao?”
Anh sẽ nấu cho em ăn cả đời.
Không biết vì sao, câu nói này lại lướt qua trong đầu cô. Thân quen nhưng lại xa xôi.
“Thật”
Phỉ Nhược mím môi cười, ăn nhưng không thể tập trung. Tại sao trong l*иg ngực cô cứ nhói lên thế này.
—-
Hiếm được hôm nào Thiếu Quân đi làm khi Phỉ Nhược đã dậy, còn về nhà khá sớm.
“Phỉ Nhược đâu rồi?”
Vừa vào nhà, cậu đã ngay lập tức hỏi về cô. Cậu chưa đi tìm đã hỏi, chỉ vì quá lo lắng. Lo lắng cô lại cùng người đó…
“Quân”
Âm thanh trên cầu thang phần nào giúp cậu thả tảng đá trong lòng xuống.
Phỉ Nhược chạy đến cầm tay cậu, còn có chút hờn dỗi.
“Hừm, Quân không nghe máy của Nhược”
Thiếu Quân cưng chìu nhéo má cô. Cô hờn dỗi là vì cậu, không phải rất đáng vui mừng sao.
“Anh phải tập trung làm để nhanh về với em đây” nói rồi cậu lại hỏi.
“Hôm nay ở nhà vui không?”
Phỉ Nhược có hơi ngập ngừng một chút, lại gật gật đầu “Rất vui a”
Thật ra Thiếu Minh đã dặn cô phải giữ im lặng, như vậy hôm sau mới được đi chơi tiếp.
“Ngoan”
Sự ngập ngừng của cô cậu đã thu hết vào mắt, nhưng cuối cùng vẫn không chút nghi ngờ. Cô làm sao có thể dối cậu được chứ.
Thiếu Quân làm sao biết, mối quan hệ của bọn họ đã bắt đầu có thay đổi, sự chia cách, cả những bí mật.

Có lần một sẽ có lần hai, nhiều lần sẽ thành thói quen. Mà thói quen thì con người sẽ thấy điều đó là bình thường.
Phỉ Nhược xem việc đi chơi cùng Thiếu Minh chính là việc bình thường đó. Thiếu Quân ngày càng bận, mà Thiếu Minh hết lần này đến lần khác đã thành công chiếm lấy sự thân thiết và tin tưởng của cô.
“Chưa tới sao?”
“Một chút nữa”
Phỉ Nhược nhắm mắt, xung quanh chỉ một màu đen tối. Cảm giác an toàn đều đặt trên người Thiếu Minh.
“Minh?”
Bàn tay bịt mắt cô rời đi, Phỉ Nhược ngay lập tức mở mắt, bao trùm cô vẫn là một màu đen đáng sợ. Cô vô thức gọi tên anh.
“Anh đâu rồi? Nhược sợ”
Phỉ Nhược mò mẫm từng bước, bàn tay quơ lung tung vô định. Giọng đã có chút rung rung.
“Á”
Cô vừa chạm vào gì đó, hoảng sợ đến mức muốn ngã xuống. Rất nhanh có người bế cô lên, ánh đèn mờ ảo cùng lúc vụt sáng.
Phỉ Nhược nhắm tịt hai mắt, đến khi cảm thấy không có nguy hiểm mới he hé mở ra. Thấy gương mặt mang theo ý cười của anh, cô vừa vui mừng vừa tức giận. Tay hết đánh vào ngực anh lại ôm lấy cổ anh.
“Đáng ghét, làm Nhược sợ muốn chết”
“Anh xin lỗi”
Thiếu Minh nói lời xin lỗi nhưng gương mặt không chút nào hối lỗi, còn mang theo sự thỏa mãn.
Anh bế cô về phía bàn, đặt cô ngồi xuống ghế.
Phỉ Nhược lúc này mới hoàn hồn nhìn lại xung quanh, trên bàn còn có bó hoa, bánh kem, có cả loại rượu khó uống mà cô đã thử.
Cô nhìn Thiếu Minh đang thắp từng ngọn nến trên chiếc bánh. Trong đầu thật nhiều thắc mắc.
“Sinh nhật vui vẻ”
Thiếu Minh vừa nói vừa rót một ly rượu về phía cô.
“Sinh nhật?” Phỉ Nhược hỏi lại như xác nhận. Là sinh nhật cô sao?
“Ngốc, hôm nay là sinh nhật em đó. Uống đi”
Phỉ Nhược hào hứng khi nghe đến sinh nhật mình, nhưng vẫn lắc đầu ghét bỏ ly rượu anh đưa tới.
“Không uống”
“Anh cất công chuẩn bị sinh nhật cho em, vậy mà em lại không đón nhận chút nào sao?”
Thiếu Minh vờ như tổn thương, vẻ mặt không vui nhìn cô.
“Không phải mà, em uống em uống”
Phỉ Nhược cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, khuôn mặt thoáng chốc đã nhăn nhúm.
Anh lại cười đến vui vẻ “Ước đi”
Phỉ Nhược nghe lời anh, cũng chắp hai bàn tay, nhắm mắt, không biết cô ước gì nhưng lại cười khá vui vẻ.
Cô mở mắt, không cần nhắc nhở cũng tự động thổi vù vù mấy ngọn nến. Đến khi tắt hết còn vỗ tay bộp bộp.
Thiếu Minh nhìn bộ dáng trẻ con của cô. Lại rung động thêm mấy phần.
Rất nhanh, rất nhanh nữa thôi…
“Ưʍ… ngon quá..” Phỉ Nhược ngậm một miệng bánh kem. Ăn đến quên trời đất.
“Cẩn thận kẻo nghẹn”
“Khụ…” Thiếu Minh vừa nói thì ngay lập tức cô đa bị nghẹn. Tay chới với cầm ly rượu trên bàn uống cạn. Hít thở đã dễ dàng nhưng hơi rượu cay nồng lại lan tràn khắp cơ thể.
Bây giờ không chỉ khó chịu vì rượu khó uống, mà cơ thể cũng bức rức không thôi. Đầu lại lâng lâng.
“Nhìn em xem” Thiếu Minh lắc đầu, tay đưa đến lau vết kem trên môi cô. Dưới ánh nhìn của Phỉ Nhược, anh cho vết kem vào miệng nhấm nháp.
“Ngọt thật. Anh muốn ăn nữa”
Cô vừa nghe, múc một miếng cho anh. Thiếu Minh lại lắc đầu cười, không đợi cô hiểu, đôi môi đã chiếm lấy môi cô. Từng chút từng chút gặm nhấm.
“Ưʍ… Minh, Minh..” Phỉ Nhược bị  anh từng chút một lấn tới. Đôi môi bị anh dây dưa đến hít thở không thông. Hai tay nắm hờ bên vai anh cố đẩy ra, nhưng sức lực dần bị rút cạn.
Thiếu Minh rời môi cô, nhìn hai má cô ửng đỏ, đôi môi mấp máy hít thở. Anh cầm ly rượu của mình lên uống, không để cô phản ứng, lại lần nữa hôn cô. Phỉ Nhược có thể cảm nhận được từng dòng rượu cay nồng tràn vào miệng mình. Nhưng cảm giác lần này có phải có chút ngọt ngào không.
Cô say, say thật rồi. Mà anh cũng như cô, chỉ khác ở  chỗ, anh không chỉ say trong men rượu, còn say trong sự ngọt ngào của cô.
Thiếu Minh đưa đầu lưỡi vào khoang miệng cô dò xét, còn cùng chiếc lưỡi mềm mại nhỏ xinh của cô chơi đùa.
“Ha, Minh..” Phỉ Nhược chới với trong hơi thở đứt quãng, cô không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Cảm giác này, xa lạ mà thân quen. Vừa mong chờ lại sợ hãi. Chuyện gì đang xảy ra, họ đang làm gì.
Sự ướŧ áŧ, hơi nóng lan tỏa. Thiếu Minh siết lấy eo cô, cắn răng đẩy mọi thứ trên bàn xuống. Vội vàng bế cô lên bàn. Nơi nào đó trên cơ thể đã không nhịn được mà rục rịch ngóc đầu dậy.
“Nhược Nhược” Thiếu Minh ngậm vành tai cô, khẽ thì thầm. Anh cầm hai tay Phỉ Nhược choàng lên cổ mình, chen thân đứng vào giữa hai chân cô.
Anh vuốt ve hai má cô, ngắm nhìn đôi mắt mịt mờ hơi nước, tựa như muốn hút cô trầm luân cùng mình. Bàn tay không còn kiên nhẫn vuốt ve eo cô, di dần xuống đùi thon dài. Làn da mềm mịn, xúc cảm thật tốt. Anh có thể cảm nhận được hai chân cô khẽ khép lại, có lẽ bị nhột.
“Minh..”
“Đừng sợ” Thiếu Minh nghe giọng điệu rung rung của cô, thêm vẻ mặt hoang mang, anh nhỏ giọng trấn an. Đôi môi hôn nhẹ lên trán cô, hôn dần xuống má, khẽ ngậm đôi môi cô, lại lướt dần xuống cổ. Tay cách một lớp áo xoa nắn khối thịt mềm mại trước ngực cô. Hơi thở đã đã nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©.
“Ah..” Phỉ Nhược tựa như lần đầu được trải nghiệm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, không kiềm được mà phát  ra tiếng rên khe khẽ. Hai bên dây áo đã bị tuột xuống để lộ đôi vai trắng mịn cùng nội y bên trong.
Yết hầu Thiếu Minh không ngừng lên xuống, cảnh đẹp thân quen đã khát khao bao lâu, chỉ muốn ngắm nhìn, chạm vào, nay đã hiện ngay trước mặt  anh.
Thiếu Minh kéo dây kéo sau lưng cô, để chiếc áo tuột xuống tận hông. Nhìn hai khối thịt đầy đặn được bao bọc, anh thuần thục cởi luôn chiếc áo ngực vướn víu kia ra. Đôi gò bồng căng mịn không chút che đậy cứ thế lộ ra.
“Anh.. ưʍ..” Phỉ Nhược không biết anh muốn làm gì, chỉ biết có gì đó không đúng, muốn nói gì đó lại lần nữa bị anh hôn lấy. Lần này còn mãnh liệt hơn những lần trước. Nụ hôn của anh cuồng giã, vội vàng.
Anh nắm lấy hai khối thịt trần trước ngực cô, bắt đầu nắn bóp. Từ mơn trớn vuốt ve, đến mạnh mẽ nhào nặn, hai đỉnh hồng cũng bị anh dày vò đến cứng rắn. Làn da trắng mịn thoáng chốc đã ửng đỏ.
“Ah..” Cảm giác tê dại từ ngực đánh lên lớn não, môi không ý thức thốt ra từng tiếng rên, lại bị anh nuốt trọn. Cơ thể dần trở nên nóng bức, đặc biệt là nơi nào đó. Cô không biết lí do gì, chỉ biết ở đó thật nóng, thật ngứa. Cô muốn được vuốt ve, được an ủi.
Thiếu Minh che hai mắt cô lại, đôi môi từ môi cô trượt xuống bên ngực, khẽ hôn làn da mịn, lưỡi lướt qua đỉnh hồng. Thân hình cô rung nhè nhẹ. Phỉ Nhược bị anh che mắt, không thể thấy được gì, cảm xúc trên cơ thể vì thế mà đặc biệt rõ ràng.
Anh ngậm lấy một bên đỉnh hồng cô mυ”ŧ mát, cảm giác cô đã thích nghi mới bỏ tay xuống. Phỉ Nhược ôm lấy đầu anh, cố gắng bám trụ để bản thân không ngã ra sau. Âm thanh chụt chụt cùng tiếng rên của cô ngân vang giữa gian phòng.
Thiếu Minh siết chặt lấy cô, nơi giữa hai chân từ lâu đã căng cứng đến phát đau. Anh dụi đầu vào hõm cổ cô thở hổn hển, lại lần nữa nỉ non tên cô. Anh kiềm chế ham muốn được tiến vào cô xuống, lần nữa bế cô lên, bước chân tiến về phòng ngủ.
Phỉ Nhược được anh đặt lên chiếc giường mềm mại, bản thân lại đè lên người cô. Mà chiếc váy của cô đã bị anh vứt lại trên cầu thang. Trên người Phỉ Nhược lúc này chỉ còn duy nhất một chiếc qυầи ɭóŧ.
Thiếu Minh cởϊ áσ của mình ném xuống sàn, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, dưới đáy quần đã có chút thấm ướt. Ánh mắt anh trở nên đυ.c ngầu, vật nóng lại lớn thêm một vòng, chỉ muốn được thoát khỏi xiềng xích.
Anh chậm rãi vuốt cánh môi cô, kéo một đường xuống cổ, lướt qua bên ngực cao ngất, vùng bụng phẳng tinh tế, cuối cùng cách lớp vải mỏng, khẽ chạm vào hoa huyệt của cô. Cảm giác ươn ướt thấm vào đầu ngón tay. Ánh mắt anh nhìn sâu vào đáy mắt cô, ngón giữa ngay tiểu huyệt khẽ xoa nhẹ.
“Áh” Phỉ Nhược còn đang mê man bởi sự dịu dàng của anh, một cảm giác tê tê sau đó liền truyền tới. Thiếu Minh cách qυầи ɭóŧ, dùng ngón tay nhấn vào lỗ nhỏ, vào chưa được một đốt lại rút ra, liên tục như thế nhịp nhàng.
“Xem ra vẫn chưa chuẩn bị tốt” Giọng anh khàn khàn, nâng hai chân cô lên, cởi luôn vật cản cuối cùng trên người cô ra. Tiểu huyệt ướŧ áŧ không chút kiêng dè lộ trước mắt anh.
Thiếu Minh muốn tạo cho cô sự chuẩn bị tốt nhất, tay lần nữa chạm vào nơi mẫn cảm, bắt đầu vuốt ve kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Phỉ Nhược bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngứa ngáy, thân dưới không ngừng vặn vẹo, một dòng nước ấm từ đâu trong cơ thể tuôn ra.
Anh hài lòng với phản ứng của cô, hai ngón tay men theo lối nhỏ, chậm rãi đâm vào.
“Ah, đừng”
“Đừng?” Thiếu Minh hỏi lại ý của cô, hai ngón tay đã vào hoàn toàn, không chút nhẹ nhàng đè ép các vách thịt. Dường như muốn ép cô đến cùng.
“Em.. ah..” Phỉ Nhược chính là không biết mình muốn gì, chỉ biết anh làm cô rất thoải mái, giảm bớt cảm giác khó chịu.
Tiểu huyệt chật hẹp, không ngừng đè ép lên tay anh. Mật dịch trào ra da^ʍ mĩ vô cùng. Thiếu Minh không nhịn được sự khô nóng trong người, một tay tại tiểu huyệt cô trêu đùa, một tay giải phóng cho cự vật nóng hổi.
“A, cái gì vậy chứ?” Phỉ Nhược vừa thấy thứ anh lôi ra, đã sợ hãi che mắt lại.
“Cái gì? Em có muốn thoải mái không?” Thiếu Minh rút tay khỏi lỗ nhỏ, để lại cho cô sự bứt rứt, Lấy lui làm tiến, anh thật không nhịn được nữa rồi.
“Ha, Minh, em, em..” Cảm giác trống rỗng đánh úp tới, cô nắm lấy ga giường, mắt ẩn nhẩn hơi nước. Muốn nói anh giúp cô, lại không biết nhờ anh giúp cái gì.
“Ngoan, nghe lời anh. Anh sẽ giúp em thoải mái” Thiếu Minh chen vào giữa hai chân cô, cầm lấy cự vật căng cứng đặt trước hoa huyệt, chậm rãi ma sát lên xuống, cảm giác lối vào đã đủ trơn trượt, mới chậm rãi ấn vào.
“Ha, anh làm gì?” Hoa huyệt bị dị vật xâm nhập, ngay lập tức trở nên căng tràn, các vách thịt bị chèn ép đến tê dại. Cô chống tay ngồi dậy, muốn thoát khỏi sự lạ lẫm đang diễn ra, cự vật vì thế mà dần trượt ra khỏi nơi mẫn cảm.
Thiếu Minh không để cô đạt ý đồ, ngay lập tức giữ lấy hông cô, đồng thời sốc người cô dậy, để cô ngay ngắn ngồi trên đùi mình. Hông bị anh đè ép đi xuống, cự vật một đường thẳng, tách các vách thịt, chen vào tận nơi sâu nhất trong cô.
“Ah” Phỉ Nhược bị anh mạnh mẽ đâm vào, cơn tê dại đánh lên lớn não đến choáng váng. Cô bám víu lấy vai anh, không để bản thân ngã xuống. Chỉ thêm chút xíu nữa thôi, có lẽ cô đã ngất xỉu.
“Nhược Nhược” Thiếu Minh khàn giọng gọi tên cô, sự ướŧ áŧ chật hẹp, cảm giác ấm nóng bao trùm làm anh vô cùng thỏa mãn.
“Thật tuyệt, Nhược Nhược, em vẫn tuyệt vời như vậy” Phỉ Nhược đâu còn biết anh đang nói gì, chính cô còn không tỉnh táo. Dưới hạ thân lại bắt đầu ngứa ngáy, cô khó khăn vặn vẹo, cố tìm chút cảm giác dễ chịu.
Thiếu Minh cảm nhận được cô động tình, tay nâng hông cô lên, lại mạnh mẽ đè xuống “Nhược ngoan, làm theo anh. Sẽ không khó chịu nữa”
“Đúng rồi… ngồi xuống. Nhanh hơn, ah..”
Phỉ Nhược nghe theo anh, không ngừng nhấp nhô thân mình. Môi thốt ra từng tiếng rêи ɾỉ đầy thỏa mãn. Tiểu huyệt non mềm bị đâm chọt đến thoải mái. Da^ʍ thuỷ trào ra ướt đẫm nơi hai người kết hợp.
Chính cô cũng không biết, bản thân lại thuần thục chuyện này đến như vậy. Lạ lẫm mà thân thuộc, tựa như đã trải qua.
Sức lực cô dần cạn, chỉ có thể xụi lơ để anh ôm lấy, từ phía dưới tấn công ngược lên. Anh dường như không biết mệt là gì.
Tiểu huyệt cô dần co rút. Thiếu Minh khẽ hôn môi cô, lần nữa đẩy cô ngã ra giường. Hai chân bị anh tách ra hết cỡ, bắt đầu chạy nước rút.
Thiếu Minh chống hai tay bên đầu cô, nhìn sâu vào đôi mắt đã mờ mịt của cô. Phía dưới vẫn không ngừng thúc vào.
Anh muốn ngắm nhìn thật kĩ biểu cảm của cô, biểu cảm bị ảnh làm đến cao trào sung sướиɠ.
“Gọi tên anh”
“Ha, ah. á..” Phỉ Nhược lắc lắc đầu, bên dưới bị anh ma sát đâm vào rút ra đến căng trướn. Sự tê dại lan tràn khắp cơ thể. Cảm giác mông lung vô định khiến cô sợ hãi. Cô sẽ chết, chết mất.
“Ngoan, gọi tên anh” Giọng Thiếu Minh thô đυ.c đến đáng sợ. Côn ŧᏂịŧ bị tầng tầng lớp lớp vách thịt xoắn chặt, co bóp, vừa sung sướиɠ lại ẩn nhẫn đau. Anh thật muốn buông vũ khí đầu hàng. Nhưng anh muốn nghe, muốn nghe tên mình phát ra từ âm thanh sung sướиɠ của cô. Hông lại thúc mạnh hơn, dường như muốn đem tử ©υиɠ cô đâm thủng.
Phỉ Nhược nhăn mặt, ngực phập phồng ưỡn lên, tay nắm chặt lấy cái gối, đôi môi hé mở.
“Ah, Minh, Minh.. á, đủ rồi..” Tiếng rên của cô hòa lẫn sự nức nở. Bên dưới co thắt lợi hại, cơ thể căng cứng, một dòng nước ấm từ sâu trong cơ thể mạnh mẽ phun trào lên vật vẫn đang ma sát bên trong cô.
Phỉ Nhược lên cao trào, tiểu huyệt ép chặt. Thiếu Minh cắn răng, nhắm mắt, thúc một cú thật mạnh vào sâu trong cô, bắn ra nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Anh thở hổn hển, nằm xấp trên cơ thể cô nghỉ ngơi.
Đêm nay có phải đã quá ngắn không.

Đêm đã khuya, ngoài trời là một màu đen tối. Không gian yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đường ngự trị. Lâu lâu vài ánh đèn xe lập lòe xẹt qua. Không đến một tiếng nữa thôi là qua ngày mới.
Thiếu Minh qua qua, nhìn cô gái vẫn thất thần ngắm nhìn ngoài cửa xe.
“Nhược Nhược” Giọng anh trầm ấm nhẹ nhàng, nhưng cô gái cũng không khỏi hoảng hốt trong đêm yên tĩnh.
Có lẽ là bị giật mình, cũng có thể vừa thoát khỏi sự thất thần. Cô có chút mê mang nhìn anh.
“Làm sao vậy?”
Phỉ Nhược lắc đầu, lại nhìn ra bên ngoài. Chỉ là chuyện vừa xảy ra, cô chưa thể tiếp thu. Anh nói cô và anh lúc trước vẫn như vậy. Rốt cuộc, cô của lúc trước là thế nào. Cả quan hệ giữa bọn họ.
“Cút, cút hết cho tôi”
Cả hai vừa vào đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng quát tháo bên trong. Đồ vật bị ném lung tung từ trong ra ngoài. Người làm xung quanh không dám hó hé một câu, chỉ biết đứng im để cậu nổi điên.
Thiếu Minh nhìn đống hỗn độn trong nhà, có chút ngoài ý muốn. Bánh kem và hoa đều dập nát dưới sàn. Không cần đoán cũng biết cậu đã cất công chuẩn bị.
Anh còn nghĩ Thiếu Quân quá bận rộn mà quên luôn sinh nhật cô.
“Quân” Phỉ Nhược đi theo sau Thiếu Minh, nhìn bộ dạng hung dữ của cậu, thân hình có chút rung, lại không dám trốn tránh. Có phải do cô không nghe lời không.
Thiếu Quân nghe âm thanh nhỏ nhẹ vang lên ở phía cửa. Vừa nhìn ra đã thấy hai thân ảnh gần kề, hỏa khí bốc đầy đầu, không nói một lời bước đến lôi cô xồng xộc lên lầu.
“Quân” Đây là tiếng gọi của Thiếu Minh. Anh không phải muốn giải thích hay làm gì, chỉ là sự nóng nảy của cậu làm anh lo lắng. Không may cậu tổn hại đến cô…
Thiếu Quân siết chặt tay cô, nhìn thoáng qua anh, gương mặt âm trầm đến đáng sợ, dứt khoát kéo cô đi.
“Ba ơi…” Tiểu Kiệt ngồi trên ghế nảy giờ đã bắt đầu mếu máo. Ba thật hung dữ, tiểu Kiệt thật sợ.
“Kiệt Kiệt ngoan, đi ngủ với bác nào” Tố Nhan vội dỗ giành cậu bé. Cô nhìn thoáng qua anh, khẽ thở dài, lại bế tiểu Kiệt lên.
“Em cho tiểu Kiệt ngủ rồi về phòng, anh có chuyện muốn nói với em”
Cô dừng bước, cũng không có đáp lại anh.
Anh muốn nói gì, cô trốn tránh được sao. Hành động của anh rõ ràng đã muốn công khai với tất cả mọi người, tiếp theo nữa, anh muốn làm gì, cô cũng không thể đoán.

“Em đã cùng anh Minh đi đâu?”
“Em, em… Anh Minh tổ chức sinh nhật cho em” Phỉ Nhược ấp úng, thành thật khai ra.
“Sinh nhật? Em không biết anh đã vứt bỏ việc ở công ty, cũng là muốn cho em một bữa tiệc vui vẻ” Thiếu Quân siết lấy hai vai Phỉ Nhược, làm cô có chút đau.
Giọng cô bắt đầu có chút nức nở “Nhược, Nhược không biết. Nếu biết sẽ không đi”
Biết sẽ không đi, thật sự rất ngoan, rất nghe lời. Nhưng mà…
“Không phải anh đã nói em không được đi chơi với anh Minh” Thiếu Quân đã bắt đầu cao giọng, nghĩ đến những gì mình đã làm, lại nhớ đến hình ảnh hai người cận kề, lý trí của cậu sắp bay không còn một mảnh.
“Huhu, Nhược xin lỗi, Quân đừng giận, đừng giận..” Phỉ Nhược sớm đã bị dọa muốn khóc. Đến giờ thực sự đã không nhịn được nữa.
Nhìn vật nhỏ sợ hãi nức nở, có tức giận hơn nữa cậu cũng không đành làm cô sợ. Bối rối lau nước mắt cho cô.
“Ngoan ngoan, không khóc. Anh xin lỗi”
Phỉ Nhược được nước càng lấn tới, nhào vào lòng cậu thút thít. Cậu thế này là bỏ qua cho cô rồi phải không.
Thiếu Quân thả lỏng cơ thể, tự thấy hết cách với cô. Đã yêu
thương cô như người vợ. Còn phải bao dung như một đứa con. Điều này cậu phải chấp nhận khi muốn một chỗ cùng cô rồi.
Nhưng có những chuyện cậu không thể xem như không có gì.
“Đây là gì?” Cấu nhìn những dấu đỏ trên cổ cô, chỉ muốn ngay lập tức chà sạch. Phỉ Nhược nhìn theo ánh mắt Thiếu Quân, thấy cậu nhìn chăm chú vào cổ mình.
Cô chạm nhẹ lên cổ, có chút khó hiểu “Cái, cái gì?
“Em và anh Minh đã làm gì?” Thiếu Quân nhìn vào mắt cô, muốn nhìn thật rõ, trong khoảng thời gian vừa rồi, cô đã thay đổi ra sao, mối quan hệ của bọn họ…
Phỉ Nhược lắc lắc đầu, ánh mắt sợ hãi. Cô không dám nói, đúng hơn cô không biết nói gì. Thật ra cô đã làm gì, có nên nói ra không.
“Sao lại sợ? Nói anh nghe, em với anh Minh, đã làm gì?” Giọng điệu cậu nhẹ nhàng, nhưng mang cảm giác áp bức đến đáng sợ. Thiếu Quân vừa hỏi, lại bước từng bước, dồn cô về phía giường.
“Không biết, em không biết” Phỉ Nhược lùi từng bước. Đến khi chạm vào thành giường mới dừng lại, nhưng Thiếu Quân vẫn từng chút đè ép tới làm cô ngã ra giường.
“Quân đừng như vậy, Nhược sợ”
“Không nói?” Dường như đã đến giới hạn, Thiếu Quân đè hai bả vai cô lên giường. Một tay không hề báo trước, đặt trên cổ áo cô kéo xuống.
Tiếng xé vải đặc biệt vang vọng giữa không khí. Mắt Thiếu Quân thoáng chốc đã nhuộm đỏ. Từng dấu ấn tím đỏ trên người cô như minh chứng cho tất cả.
“Buông, buông… đau” Phỉ Nhược bị ghì đến đau, cả hành động thô bạo của cậu đã hoàn toàn để lại sự ám ảnh cho cô.
“Buông em ra để em dây dưa với anh hai?” Thiếu Quân bật cười, nhưng nụ cười này thật đáng sợ. Có lẽ cậu đã quên Phỉ Nhược chỉ suy nghĩ như đứa con nít, cậu đã hoàn toàn xem cô là người phụ nữ phản bội mình.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ” Cậu gặm lấy môi cô, muốn dùng hành động như lời cảnh cáo, lại giống hơn là kiếm cho bản thân chút an toàn.
Hai tay cô đánh loạn xạ lên vai cậu, dùng tất cả sức lực để đẩy cậu ra.
Quân thay đổi rồi, không còn thương cô. Cô ghét cậu, ghét cậu.
“Ah” Môi tê dại, vị máu tanh thoang thoảng. Thiếu Quân ngồi thẳng dậy, chạm lên môi mình. Cô vậy mà lại cắn cậu.
Phỉ Nhược vừa được tự do, lập tức nhảy xuống giường, vội vàng chạy ra cửa.

“Không phải anh muốn nói chuyện sao? Sao còn đứng ở đây?”
Tố Nhan nhìn anh đứng ngoài phòng Phỉ Nhược, có lòng nhắc nhở.
Thiếu Minh nhìn thoáng cửa phòng, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng. Cũng trách cách âm quá tốt.
“Đi thôi” anh nói với Tố Nhan, chỉ mong không có chuyện gì. Chỉ là vừa nhấc chân, đằng sau đã vang lên tiếng mở cửa. Một thân ảnh từ trong nhào ra. Quần áo không hoàn chỉnh, đầu tóc rối tung.
“Nhược Nhược” Thiếu Minh vừa thấy lòng liền đau. Vội bước đến đỡ lấy cô.
“Huhu, Nhược sợ… không ở đây nữa, không ở đây nữa”
“Không sao, có anh ở đây” Thiếu Minh siết cô vào lòng. Đúng lúc này cũng thấy Thiếu Quân hốt hoảng đi ra. Anh chỉ muốn tiến đến đánh cho cậu vài phát.
“Phỉ Nhược, anh…”
“Anh tạm thời sẽ đưa Phỉ Nhược đi” Thiếu Minh không để cậu nói hết đã cắt lời.
“Không được, cô ấy là vợ tôi” Thiếu Quân phản đối gay gắt. Cậu biết, nếu lần này để cô đi, cậu sẽ triệt để mất cô.
“Anh trở về sẽ nói chuyện với em sau” Anh nói với Tố Nhan, hoàn toàn bỏ sự phản kháng của cậu ngoài tai. Có trách thì trách cậu ngu ngốc, tự đẩy cô về phía anh.
Thiếu Minh nói rồi bế Phỉ Nhược vẫn rung rẩy lên, từng bước rời đi. Tố Nhan nhìn bóng lưng anh, lại nhìn Thiếu Quân, trong lòng là cảm xúc hỗn độn, nhiều hơn là sự tê nhói.
Cô đã cố để bản thân thanh thản hơn rồi.
Thiếu Quân nhìn hành lang trống, ai cũng đã rời đi. Chỉ còn cậu cô độc, có chút không thể tin chuyện vừa diễn ra.
Đáng lẽ, bọn họ đã rất hạnh phúc.
Đáng lẽ, cô đã thật vui vẻ cùng cậu đón sinh nhật.
Đáng lẽ… không, mọi chuyện không phải thế này…
Thiếu Quân chống đầu lên tường. Cố giữ bản thân tỉnh táo.
Cậu sai rồi.
Phỉ Nhược, anh sai rồi. Đừng bỏ anh.
Hết chap 134.

Bình luận

Để lại bình luận