Chương 13

Thẩm Nguyệt Lâm ôm cô vào lòng, tận hưởng dư vị của cực khoái. Cuộc tình này khiến huyết mạch của anh nổi lên và lỗ chân lông giãn ra.
Khi anh rút côn thịt ra khỏi cơ thể cô, một lượng lớn chất lỏng tràn ra. Anh đặt cô xuống, đỡ cô và đưa tay khám phá phần hoa huyệt của cô, nơi đó thực sự là nơi tuyệt vời nhất mà anh vừa được xâm nhập. Vừa vặn lúc nãy bị côn thịt to lớn chèn ép, bây giờ không khép lại được trông vô cùng dâm mỹ.
Thẩm Nguyệt Lâm đào ra chất lỏng còn sót lại trong cơ thể cô, mới nhận ra rằng anh lại xuất tinh nhiều như vậy nữa rồi. Chất lỏng chảy xuống chân cô gái cho đến khi tụ lại một đống trên nền gạch lát sàn, thậm chí một số chỗ còn vấy bẩn đôi bàn chân xinh xắn và thanh tú của cô.
Đôi mắt của người đàn ông lại trở nên tối sầm. Một ngày nào đó, anh sẽ bôi những chất lỏng này lên khắp cơ thể cô, khiến toàn bộ cơ thể cô bao phủ bởi mùi vị của chính anh.
——
Dì Ngô rất bối rối khi biết Thẩm Nguyệt Lâm đã gọi bác sĩ gia đình đến chữa trị cho Thời Anh.
Con bé Thời Anh ngày hôm qua còn đang khỏe mạnh, tại sao sau một đêm lại đột nhiên đổ bệnh?
Điều kỳ lạ hơn nữa là cửa phòng Thời Anh đóng chặt, Thẩm Nguyệt Lâm suốt ngày ở trong đó không để cô trông coi.
Khi bác sĩ bước ra, dì Ngô dừng lại hỏi cô mắc bệnh gì, bác sĩ nhìn có chút không tự nhiên, chỉ nói mơ hồ rằng đó là bệnh sốt do cảm lạnh, tốt nhất không nên tiếp xúc với người khác.
Dì Ngô thậm chí còn bối rối hơn. Trước đây bà đã từng chữa cảm lạnh, vậy tại sao lần này bà lại phải tránh?
Mặc dù cảm thấy rất kì lạ nhưng dì Ngô cũng không dám nói gì, Thẩm Nguyệt Lâm là ông chủ, nói cái gì thì chính là cái đấy.
Tình trạng của Thời Anh được cải thiện sau ba ngày điều trị và cô phải đến lớp sau khi kỳ nghỉ học kết thúc.
Mặc dù mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường, nhưng dì Ngô cảm thấy Thời Anh suốt ngày buồn bực, trước đây mỗi khi tan học về, con bé còn vui vẻ chạy xuống bếp xem dì Ngô nấu món nào ngon…
Trong vài ngày qua, con bé thậm chí còn ít đi chơi với bạn thân Bùi Dương Dương của mình. Ngay khi về đến nhà, con bé sẽ ngay lập tức trở về phòng và đóng cửa lại.
Cô nói với Thẩm Nguyệ Lâm về điều này, và Thẩm Nguyệt Lâm chỉ nói rằng anh đã hiểu với vẻ mặt bình tĩnh.
Không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, hôm đó cô nghe thấy tiếng cãi vã ở cửa về việc đi nước ngoài. Sau đó, mọi chuyện không có kết quả tốt đẹp, cô thấy hai người tức giận rời đi.
Có vẻ như mọi chuyện đã thay đổi kể từ đó. Trước đây, cô rất ngoan ngoãn trước mặt Thẩm Nguyệt Lâm, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh, cô ước mình có thể tránh xa tám feet để dùng bữa. Thẩm Nguyệt Lâm khi đó sẽ gắp thức ăn cho cô nhưng ngay lập tức cô sẽ đứng dậy bỏ đi.

Điều kỳ lạ là Thẩm Nguyệt Lâm không hề nổi giận với cô, thậm chí còn đến phòng cô sau bữa ăn để đưa đồ ăn cho cô, đề phòng trường hợp cô chưa no.
Ngoài ra, dì Ngô còn phát hiện ra rằng Thẩm Nguyệt Lâm trước đây rất bận rộn ở chỗ làm, không biết một tháng có thể về nhà bao nhiêu ngày, nhưng bây giờ anh ấy có vẻ ít bận rộn hơn và về nhà thường xuyên hơn trước.
Cô không biết sự thật, cô chỉ nghĩ điều đó thật kỳ lạ. Trên thực tế, mỗi đêm Thẩm Nhạc Lâm về nhà đều đến phòng Thời Anh trộm hương và ngọc.
Có lúc Thời Anh ngủ say, anh không nỡ đánh thức cô nên liền ôm cô hôn trộm, có lúc cô chưa ngủ, Thẩm Nguyệt Lâm cởi quần áo của cô, đè cô lên giường công chúa màu hồng mà thao lộng, ngay cả trong phòng cô, anh cũng dùng gương làm công cụ kích thích, yêu cầu cô nhìn vào nó khi anh làm việc đó.
Kết quả là Thời Anh có một quầng thâm dưới mắt và suốt ngày ngủ gật trong lớp, Bùi Dương Dương trêu chọc cô: Giống như bị quái vật hút tinh khí trên TV vậy
Nhiều lúc anh đang ở phòng khách trong nhà cũng không nhịn được chạm vào cô ngồi cách đó không xa, tay anh luồn vào trong quần áo cô, xoa xoa ngực cô.
Thậm chí có lần nửa đêm anh ra khỏi phòng Thời Anh thì bị dì Ngô đụng phải. Đối với một người đàn ông độc thân và cô con gái mới lớn, việc người cha đến phòng con gái mình vào lúc nửa đêm là điều không phù hợp, nhưng cô lại không dám nói gì trước mặt Thẩm Nguyệt Lâm. .
Cô chỉ có thể lịch sự hỏi Thời Anh vào ngày hôm sau rằng Thẩm Nguyệt Lâm đã làm gì trong phòng cô vào lúc nửa đêm, sắc mặt Thời Anh lập tức thay đổi, mặt đỏ bừng, nhưng cô vẫn mạnh mẽ bình tĩnh nói dối rằng đó là cô có bài tập được giáo viên giao và cô không thể giải quyết được nên đã tới tìm cha tới giúp đỡ.
Những gì cô ấy nói đều đầy lỗ hổng. Cô đã học lớn học rồi. Không có bài tập nào cần phải làm muộn như vậy. Bản thân cô biết lý do này kệch cỡm đến mức nào, nhưng cô không còn cách nào khác, ai bảo Thẩm Nguyệt Lâm suốt ngày hành hạ cô không ngừng.
Đêm đó cô đã khóc và không cho Thẩm Nguyệt Lâm làm gì cả.
“Anh cứ làm như vậy với tôi đi. Nếu một ngày nào đó dì Ngô phát hiện ra, tôi sẽ không thể sống được nữa.” Mỗi ngày làm chuyện như vậy với Thẩm Nguyệt Lâm cũng đủ để tra tấn cô. Nếu dì Ngô phát hiện ra mối quan hệ của họ, cô sẽ không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Dì Ngô đã chăm sóc cô lớn lên từ khi còn nhỏ. Trong lòng cô, cô chính là người mẹ mất tích của đời mình. Làm sao có thể để dì Ngô phát hiện ra bản thân cô lại dơ bẩn đến vậy.
Người đàn ông hôn lên nước mắt của cô, dỗ dành: “Sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy? Ngày mai anh sẽ điều động mọi người ở Tấn Nguyên được không? Em yêu, sao em lại gầy như vậy?” Thẩm Nguyệt Lâm tự nhiên không cảm thấy chuyện này quan trọng. Trường hợp xấu nhất là thay đổi một nhóm người, cho dù dì Ngô có phát hiện ra thì chắc hẳn dì cũng sẽ không nói gì.
“Anh định đuổi dì Ngô đi à?” Thời Anh không hài lòng. Anh ấy thực sự làm bất cứ điều gì chỉ để làm điều này, thà để người khác rời xa còn hơn là ủy khuất chính mình?

Thẩm Nguyệt Lâm vùi đầu vào cổ cô, hôn đến mức cô quên mất chính mình, sau đó ngậm lấy dái tai cô, trầm giọng nói: “Anh chỉ cho bà ấy nghỉ vài ngày để cô ấy nghỉ ngơi thôi. Dì Ngô cũng đã lớn tuổi rồi, nên để dì ấy tận hưởng hạnh phúc đi. Nếu dì Ngô không biết có tiền mà không phải làm việc thì còn hạnh phúc đến mức nào.”
“Nhưng…” Thời Anh còn đang định nói gì đó thì người đàn ông đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấn vào háng mình: “Ngoan, dừng dì Ngô dì Ngô nữa, anh cứng đến sắp nổ tung rồi, nhanh, nhanh thỏa mãn anh.”

Bình luận

Để lại bình luận