Chương 14

Khi dì Ngô rời đi, Thẩm Nguyệt Lâm càng trở nên hung hãn hơn. Thỉnh thoảng, anh ấy sẽ quay lại vào buổi trưa để đẩy Thời Anh xuống ghế sofa trong phòng khách.Tinh lực của anh nhiều đến mức lắm lúc xong việc cũng không chịu rút ra mà cắm nguyên vào trong đó.
Sau khi gọi nhân viên theo giờ chuẩn bị bữa ăn, anh bế Thời Anh vẫn đang đắm chìm trong cao trào chưa phục hồi tinh thần xuống tầng ăn cơm.
Anh để cô ngồi lên người và thao cô trong khi ăn. Khi cô cảm thấy không thoải mái và di chuyển xung quanh, anh sẽ giữ cô lại và đâm mạnh khiến cô tức giận đến mức bỏ ăn.
Thẩm Nguyệt Lâm bưng bát lên đút cho cô như trẻ con: “Nếu miệng trên của em không muốn ăn, anh sẽ cho miệng dưới của em ăn côn thịt cả ngày.”襡榢
Biết anh là người nói được thì làm được. Thời Anh không dám trái lời nên đành phải ngoan ngoãn vâng lời. Nhìn thấy cô phồng má với đồ ăn trong miệng, lại tức giận ăn như một con chuột đồng, Thẩm Nguyệt Lâm càng cảm thấy vui vẻ tiến tới hôn cô: “Sao em đáng yêu thế? Anh muốn hung bạo thao em thật mạnh.”
Thời Anh ôm tay anh, có chút choáng ngợp nói: “Làm ơn, tôi thực sự rất mệt mỏi…” Những ngày này, anh ấy giống như một con thú đang động dục, anh không thể không đụ cô mỗi khi nhìn thấy cô, khiến cô vô cùng suy sụp tinh thần, thậm chí trong giấc mơ ban đêm, anh cũng sẽ bắt được cô và làm tiếp trong mơ.
Cô luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sẽ chết vì những đòi hỏi vô độ của anh.

“Em từ nhỏ đến lớn đều được anh cho ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, làm sao thể lực lại yếu đến như vậy? Đang hưng phấn Thẩm Nguyệt Lâm bị nàng ngắt lời, đành phải trêu chọc nói.
Mặc dù đã quen với hành vi nói những lời tục tĩu mọi lúc mọi nơi của anh, nhưng Thời Anh vẫn không chịu nổi khi nghe anh nói.
Ba câu thì cả ba đều nói về chuyện kia, đúng là tinh trùng lên não, nào còn dấu vết uy nghiêm và cao quý của một người cha ngày xưa.
Thời Anh không muốn để ý đến anh nên cô xuống người anh, chỉnh tề quần áo. Trong khoảng thời gian này, anh bắt cô mặc váy, điều này khiến anh dễ dàng hành động mọi lúc mọi nơi.
Anh yêu cô nhất khi cô mặc đồng phục học sinh và váy ngắn. Anh thậm chí không cần nhấc nó lên, anh có thể đẩy nó vào bằng cách véo vào eo cô cho đến khi cô thở hổn hển và đổ mồ hôi. Nhìn từ xa, hai người vẫn ăn mặc chỉnh tề và không có dấu vết gì.
Khi cô lên lầu tắm, Thẩm Nguyệt Lâm vẫn muốn giúp cô tắm rửa nên anh theo cô vào phòng tắm, nhưng bị cô từ chối. Cánh cửa gần như đập vào chóp mũi anh, còn dây xích thì bị khóa lại.
Thẩm Nguyệt Lâm mím môi, gần đây cô gái này lại dựa vào việc anh chiều chuộng mình, tính khí càng ngày càng lớn. Nhưng anh không thể trách cô được. Anh thích cách cô nhỏ mọn, đáng yêu như vậy.
——
Thời Anh từ chỗ Bùi Dương Dương biết được rằng Lục Thần sẽ sang Mỹ vào sáng mai. Cô ấy chỉ vô tình nhắc đến chuyện đó, nhưng Thời Anh lại rất lưu tâm.
Cô hiện đang bị Thẩm Nguyệt Lâm giam giữ và không thể rời khỏi đất nước. Không có cách nào để kiểm tra thông tin.
Liên quan đến thân thế của mình, cô đã từng hỏi Thẩm Nguyệt Lâm nhưng anh lập tức tối sầm mặt lại, ngoài việc nói như Chu Tống Ngọc rằng cô được Trung Hạo giao phó trước khi chết, anh từ chối đề cập đến những thông tin khác.
Thẩm Nguyệt Lâm có chút không hài lòng với hành vi tìm kiếm người thân của cô. Đã nhiều năm như vậy, bất kể có quan hệ huyết thống hay không, Thẩm gia đã nuôi dưỡng cô lâu như vậy cũng không cần tìm. không phải là gia đình họ Thẩm không có đủ khả năng để hỗ trợ cô ấy mà là anh không muốn.
Thời Anh cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể biết hắn đang cố ý giấu diếm điều gì. Bây giờ cô không thể tự mình kiểm tra được, cô chỉ có thể đặt hy vọng vào Lục Thần sắp sang Mỹ.
Vốn dĩ, nói những chuyện như thế này trên WeChat cũng được, nhưng Thời Anh nghĩ rằng cô phải lịch sự hơn khi giao phó việc cho người khác. Sẽ không có gì là thô lỗ nếu đích thân đến sân bay để tiễn anh ấy.
Ngày mai lại là thứ hai, Thẩm Nguyệt Lâm bận rộn, không có thời gian quấy rầy nàng, Thời Anh xin nghỉ học, bắt taxi đi đến sân bay phía đông thành phố.
Máy bay của Lục Thần cất cánh lúc 10 giờ 30 sáng, khi Thời Anh đến nơi, vẫn còn mười phút nữa mới lên máy bay. Trong nháy mắt, cô nhận ra Lục Thần đang rời khỏi trạm kiểm soát an ninh. Cô vẫy tay và mỉm cười đi về phía anh.
“Thật ra em không cần phải đến tiễn anh. Anh sẽ cố gắng hết sức giúp em điều tra sự việc mà em nhờ anh làm.” Về thân thế của cô ấy, Thời Anh đã nói với anh trên WeChat ngày hôm qua. Anh hơi ngạc nhiên vì cô không phải người ruột thịt với nhà họ Thẩm.
Cô ấy thậm chí còn không nói với Bùi Dương Dương những điều này, nhưng cô ấy lại sẵn sàng tin vào chính anh, người mà cô ấy chỉ vừa gặp vài lần, khiến anh càng thêm cảm động hơn trước sự tin tưởng của cô.
Dù họ không có duyên phận ở bên nhau, thậm chí dưới góc độ bạn bè, anh cũng sẽ không phụ lòng tin của cô.
“Cám ơn.” Thời Anh còn chưa nói xong, sân bay liền bắt đầu thông báo thúc giục lên máy bay, sợ làm chậm trễ anh, liền từ trong túi xách lấy ra một cái bức tranh xinh đẹp đưa cho anh: “Em không biết tặng gì cho anh. Bức tranh này là của em, em vẽ nó khi không có việc gì làm, em sẽ tặng nó cho anh như một món quà cảm ơn.”
Cô biết anh chẳng thiếu thứ gì, cô luôn cảm thấy như vậy. Bức tranh cô vẽ ít nhất cũng có thể bày tỏ được cảm xúc của mình.
Lục Thần cúi đầu mở chiếc túi ra. Đó là hình ảnh vẽ tay tối giản của bốn người họ trong căn phòng bí mật lần trước.
Anh cất bức tranh đi, ngẩng đầu mỉm cười với cô: “Anh có hứng thú, anh rất thích.”
Loa phát thanh vẫn thúc giục, anh kéo vali nói lời tạm biệt với cô: “Vậy anh đi trước đây.”

“Bảo trọng! ”
Thời Anh xua tay nhìn anh quay người rời đi, cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt.
Cô cất bước chuẩn bị trở về, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô chợt sững sờ.
PS chết chị nhà rồi

Bình luận

Để lại bình luận