Chương 18

Trong nhà mọi người đều đã được thay mới, Thẩm Nguyệt Lâm cũng không còn có chút kiêng kỵ khi ra vào phòng Thời Anh, bảo mẫu mới đến ngày hôm qua đã bị Thẩm Nguyệt Lâm răn dạy, bây giờ đã cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Hiện tại, cho dù nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lâm ép Thời Anh vào tường hành lang hôn cô ngấu nghiến, cô vẫn có thể giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Chỉ là khổ cho thời Thời Anh. Trước đây hắn còn kiềm chế một chút vì có dì Ngô ở bên cạnh, nhưng bây giờ toàn bộ Cẩm Nguyên hắn muốn thao cô lúc nào liền thao lúc đó, không còn biết kiêng nể là gì
Cuối tuần qua, Ngụy Bá được Thẩm Nguyệt Lâm thông báo đến đón Thời Anh đến trụ sở công ty Thịnh Hoành.
Thời Anh và Bùi Dương Dương hẹn nhau đến SKP để làm đẹp. Tất cả mọi thứ đã xong, đang định ra ngoài thì Ngụy Bá đến.
Biết rằng anh đến đây vì Thẩm Nguyệt Lâm và chắc chắn không có chuyện gì tốt, Thời Anh dù thế nào cũng từ chối lên xe của anh.
Ngụy Bá cảm thấy rất xấu hổ, không thể cứ ôm Thời Anh lên xe được, không thể đắc tội hai bên, đành phải gọi điện cho Thẩm Nguyệt Lâm để xin chỉ thị. Bên kia cũng không cưỡng cầu mà bảo anh cứ đưa Thời Anh đến trung tâm mua sắm trước.
Khi đến nơi, Thời Anh cũng không để anh nhàn rỗi. Là một phụ nữ trẻ nên khả năng mua sắm của cô cũng vô cùng đáng sợ. Chỉ trong một chốc lát, hai cánh tay anh đều treo đầy các loại hàng hóa từ hai tiểu thư cuồng mua sắm này.
Cô ấy không chỉ mua cho mình mà còn nói Bùi Dương Dương đừng khách khí, hào phóng nói rằng hôm nay mình sẽ trả tiền. Hai người họ cơ hồ đã đột kích gần như tất cả các cửa hàng sang trọng.
Tấm thẻ Thẩm Nguyệt Lâm đưa cho cô đã dùng hết. Chưa hài lòng, cô bảo Ngụy Bá gọi điện cho Thẩm Nguyệt Lâm để đòi thêm tiền.
Thấy cô phung phí như vậy, Bùi Dương Dương không khỏi nuốt nước miếng: “Cậu phá của như vây, không sợ ba cậu giết cậu à?” Nếu là cô, nếu dám tiêu hết tiền trong thẻ trong một ngày, có lẽ cha mẹ cô sẽ đuổi cô cuốn gói ra đường mất.
Tại sao hôm nay Thời Anh lại bạo gan như vậy? Cô nhớ rằng cha của Thời Anh là một người cha rất nghiêm khắc.
“Không sao đâu, cha mình rất giàu.” Thời Anh nghĩ thầm, anh ta ngày nào cũng hành hạ cô thừa sống thiếu chết, dùng một chút tiền của hắn để trút giận thì có làm sao đâu.
Thời Anh và Bùi Dương Dương dành cả buổi sáng để mua sắm. Mãi cho đến khi Thẩm Nguyệt Lâm đích thân đến trung tâm thương mại đón cô, Bùi Dương Dương liền thức thời bỏ chạy.
Trước khi rời đi, cô nghĩ đến đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Nguyệt Lâm, từ khi nhìn thấy Thời Anh, ánh mắt anh chưa từng rời xa cô, cô không biết nên diễn tả thế nào, cô chỉ cảm thấy ánh mắt đó như một con thú nhìn thấy con mồi của nó, cực kỳ có tính xâm phạm.
Về phần Thời Anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sa sầm ngay khi nhìn thấy cha mình. Khi bị kéo đi, cô có vẻ bất đắc dĩ.
Bùi Dương Dương luôn cảm thấy Thời Anh và cha cô hành động rất kỳ lạ, nhưng cô không thể nói được kỳ lạ ở chỗ nào.
Thẩm Nguyệt Lâm không đưa Thời Anh về nhà mà đưa cô đến trụ sở Thịnh Hoành. Vừa bước vào thang máy, anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Thời Anh, kéo cô về phía mình, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô gái. Không nói lời nào cạy hàm răng cô ra, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương ngon ngọt, hôn cô cho đến khi cô thở không ra hơi.
“Đi mua sắm sao lâu như vậy? Hả?” Anh bắt đầu hỏi tội cô. Buổi sáng anh đã nhờ Ngụy Bá đến đón cô, lề mà lề mề mãi vẫn không chịu đến, làm anh phải đích thân xuất mã mới chịu nghe lời.
“Sao anh lại đưa tôi đến đây?” Thời Anh đặt tay lên ngực anh, trốn tránh nụ hôn của anh, bất mãn hỏi.
“Đương nhiên là để thao em, em yêu, trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, tiền của bố không dễ ăn như vậy…” Thẩm Nguyệt Lâm hôn lên cái cổ trắng như tuyết của cô, đẩy cô dựa vào tường thang máy, váy của cô bị anh cởi dây đai treo, để lộ đôi vai trắng mịn màng. Bàn tay to lớn của anh thò vào quần áo xoa bóp ngực cô, lớp vải mỏng in hình ngón tay anh.
“Văn phòng của anh có cửa kính sát đất rất lớn, em có muốn thử không?” Thẩm Nguyệt Lâm không giấu giếm ý đồ anh mời cô đến vì muốn đụ cô trong công ty.
Anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi nghĩ đến việc cô chơi đùa với ống quần của anh trong văn phòng khi cô còn nhỏ và bị anh đẩy và đụ trước cửa sổ kính suốt sát đất của văn phòng khi cô lớn lên. Anh sẽ chiếm giữ cô, lấp đầy cô và phá hủy mọi thứ của cô, khiến cô ngoan ngoãn phục tùng dưới côn thịt của anh.
“Biến thái.” Thời Anh trong lòng thầm chửi rủa. Nhưng cô chợt run lên, chiếc váy Hiểu Tương Phong của cô không biết lúc nào đã bị anh vén lên, bàn tay to lớn tà ác của anh đưa vào giữa chân cô, lớp vải bị kéo ra, một ngón tay thọc vào trong đó.
Cô vặn người để tránh sự xâm nhập, nhưng vô tình dường như càng chống cự lại càng tạo cơ hội cho ngón tay anh vào sâu. Dây vai bị lột mất một nửa đáng thương ở một bên, sự nhào nặn thô bạo khiến bộ ngực trắng sữa mơ hồ lộ ra từ cổ áo.
Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng rên rỉ yếu ớt của cô gái và hơi thở thô ráp gấp gáp của người đàn ông hòa quyện vào nhau. Nhiệt độ nóng ẩm tăng cao đến mức ngay cả hơi thở cả hai cũng trở nên dồn dập.
May mắn thay, thang máy này là dành riêng cho Thẩm Nguyệt Lâm, nếu không, nếu có người mở cửa bước vào và nhìn thấy cảnh tượng dâm mỹ như vậy, danh tiếng của Thẩm gia sẽ bị hủy hoại.

Bình luận

Để lại bình luận