Chương 19

“Đinh” lên tới tầng cao nhất, hai người suýt chút nữa loạng choạng bước ra khỏi thang máy. Thẩm Nguyệt Lâm bế cô sải bước về phía văn phòng.
Tầng cao nhất chỉ có mình văn phòng của anh vì thế suốt hành lang cũng không gặp một người nào.
Sau khi vào cửa, Thẩm Nguyệt Lâm nóng lòng muốn cởi khóa váy của cô, cởi đồ lót của cô xuống. Quần áo của anh vẫn còn nguyên vẹn, nhưng chiếc lều cao chót vót dưới chiếc quần vest của anh ta đặc biệt dễ thấy.
Đôi mắt nóng bỏng của Thẩm Nguyệt Lâm đo lường cơ thể tuyệt đẹp của cô từng inch một, chiếc áo lót bằng cotton quấn quanh bộ ngực đầy đặn của cô, anh dùng một tay nắm lấy cảm giác mềm mại như bông, yết hầu của người đàn ông cuộn lên nuốt nước bọt.
Anh nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn và mềm mại của Thời Anh ấn vào háng anh, dẫn dụ cô vuốt ve con thú khổng lồ bên trong xuyên qua lớp vải. “Ngoan, đem nó thả ra.” Thẩm Nguyệt Lâm cúi đầu ngậm lấy môi cô gái, dùng eo bụng khẽ chà sát hạ bộ với tay cô gái.
Thời Anh chưa kịp trốn thoát, Thẩm Nguyệt Lâm đã dùng sức kéo cô lại, dùng tay cởi thắt lưng của cô.
“Đừng làm hỏng bộ móng tay mới làm của tôi.” Thời Anh cố gắng kéo tay cô ra, buổi chiều cô vừa làm móng mất tận hai tiếng, ngắm còn chưa đã, nếu như Thẩm Nguyệt Lâm làm hỏng, cô sẽ tức chết mất.
Thẩm Nguyệt Lâm nhấc tay lên nhìn, những chiếc móng tay nhỏ nhắn màu hồng lấp lánh, điểm xuyết những viên kim cương và ngọc trai. Bàn tay của cô vốn có màu trắng sáng và dịu dàng, sự sửa đổi như vậy càng khiến chúng trông tinh tế hơn.
Bàn tay đẹp đẽ như vậy nhất định có tác dụng gì đó. Thẩm Nguyệt Lâm thả côn thịt khổng lồ ra, dùng bàn tay mảnh khảnh của cô gái vuốt ve nó, chốc lát trực tiếp trở nên cứng hơn và to hơn trong tay cô với những đường gân dày đặc quấn quanh. Phần đầu khấc có vài giọt chất lỏng trong suốt, tanh tưởi, nhuộm đôi bàn tay thanh tú của cô bằng hương vị của chính mình.
Lồng ngực người đàn ông phập phồng kịch liệt, thỉnh thoảng thở ra một hơi cực kỳ thoải mái từ trong cổ họng, cho đến khi Thời Anh cau mày, nhẹ nhàng kêu mỏi.
Đem tất cả quần áo còn sót lại trên người cô xuống, Thẩm Nguyệt Lâm nắm lấy cặp mông mềm mại của cô, nhào nặn phần thịt mềm mại trên đó.
Anh đẩy cây gậy thịt của mình vào giữa hai chân cô gái, từ từ chà xát nó vào mép âm đạo của cô.
Nhìn từ phía sau của cô gái, một cột thịt màu đen tím nhô ra từ cặp mông nhỏ nhắn và mềm mại, tương phản rõ rệt với màu da giữa hai chân của cô.
Thời Anh không dám thở mạnh, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Thẩm Nguyệt Lâm quét tài liệu trên bàn xuống sàn và đẩy cô lên bàn, anh banh hai chân cô mở rộng hết mức, lách người vào giữa rồi quàng đôi chân mảnh khảnh của cô quanh eo mình.
Vật thể dài, nóng và cứng từng chút một chen chúc vào cái lỗ mềm mại, Thạch Anh đau đớn run rẩy, những chiếc móng tay mới làm đâm sâu vào da thịt trên cánh tay của người đàn ông. Tuy nhiên, Thẩm Nguyệt Lâm cảm thấy vô cùng thoải mái. Cái lỗ này của cô dù đã bị anh cưỡng hiếp bao nhiêu lần thì vẫn khít khao, siết chặt lấy anh sướng muốn dục tiên dục tử.

Khi Thời Anh dần dần quen, Thẩm Nguyệt Lâm duỗi thẳng eo và bắt đầu luân động. Lúc nãy anh đã làm màn dạo đầu cho cô, bây giờ bên trong ẩm ướt vô cùng đến mức cô có thể nghe thấy âm thanh òm ọp của tiếng nước giao hợp mỗi khi anh cắm vào.
Thẩm Nguyệt Lâm nắm lấy bàn tay làm loạn của cô, hơi nâng xương chậu mảnh mai của cô lên, uốn eo cô thành một hình vòng cung tuyệt đẹp để tiếp nhận lực đẩy của anh sâu hơn.
Đôi chân trắng nõn nà cân đối của cô kẹp chặt quanh eo anh, sợ rơi xuống.
“A… đừng, xin anh nhẹ nhàng một chút.” Động tác của người đàn ông vừa thô bạo vừa mạnh mẽ, mấy lần đều thọt tới tử cung của nàng khiến Thời Anh không nhịn được lên tiếng ngăn cản.
“Không thể nhẹ được!” Thẩm Nguyệt Lâm nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đen như mực, đâm vào liên tục khiến bộ ngực tuyết mềm mại của cô đung đưa như sóng biển.
Những giọt mồ hôi lớn từ thái dương của người đàn ông lăn xuống dọc quai hàm, nhỏ xuống cơ thể mảnh khảnh bên dưới anh ta, không rõ đó là dịch tình hay mồ hôi từ những cú dập liên tục khi giao hợp bay tung tóe khắp nơi. Côn thịt đỏ tía hung hăng ra vào, phủ bên ngoài là lớp dâm thủy bóng nhẫy.
Thẩm Nguyệt Lâm thao cô hàng trăm lần. Những cú đâm mạnh cuối cùng cũng đẩy côn thịt cắm vào tử cung. Hàng mi dài khẽ chớp của cô ướt đẫm nước mắt. Vòng eo cô run rẩy và hét lên khi đạt đến cao trào.
Thời Anh hai mắt mờ mịt, tóc rối bù, môi hơi hé mở, sắc mặt đỏ bừng, tựa hồ đang ở trong trạng thái mơ hồ.
Tuy nhiên, điều đáng sợ là Thẩm Nguyệt Lâm thậm chí còn chưa bắn. Anh vòng tay qua lưng cô, xốc lấy hai khuỷu chân nâng cô lên thành tư thế xi tè. Côn thịt hàm chứa trong hoa huyệt ra vào liên tục qua những bước đi đi đến cửa sổ kính trong suốt của anh.
Bên ngoài trời đã chạng vạng tối, bên dưới có rất nhiều phương tiện giao thông và đèn sáng. Thời Anh sửng sốt, hắn thật sự định làm ở đây sao? Nơi đây có rất nhiều phương tiện và người dân qua lại. Nếu ai đó nhìn lên chẳng phải sẽ nhìn thấy họ sao? Thật là điên rồ!
Cô gái vùng vẫy muốn thoát khỏi anh nhưng anh đã ép cô vào cửa kính. “Đừng lo lắng, cho dù có người nhìn thấy, họ cũng sẽ không biết em là ai.”
Anh chỉ muốn thao cô trước mặt mọi người. Cái gì mà không có ai nhận ra, tất cả chỉ là lừa bịp.
“Không… Tôi không muốn, tôi không thể ở đây.” Hiện tại đang ở thời lớn thông tin, pixel của điện thoại di động từ lâu đã có thể sánh ngang với máy ảnh. Nếu có ai đó chụp ảnh và đăng lên trực tuyến, Thời Anh sẽ không còn mặt mũi đi gặp người đời.
Thời Anh đẩy anh ra, không chịu thỏa hiệp dù thế nào đi nữa. Sự sơ suất của Thẩm Nguyệt Lâm đã khiến cô thoát ra.
Bất quá, anh có thị lực và đôi tay nhanh nhẹn, ngay lập tức anh tóm lấy một cánh tay trắng nõn non nớt của Thời Anh, kéo cô lại rồi ép cô vào cửa kính, quay lưng về phía anh. Người đàn ông cắn vào tai cô, phả hơi nóng vào cổ: “Tôi đùa em đấy, cửa sổ này chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, em chạy cái gì?”
Cặp mông mềm mại của cô ép lại bị ép cho khít với eo và hông của người đàn ông, tấm lưng mảnh mai xinh đẹp uốn cong về phía sau thành hình cánh cung, người đàn ông nắm lấy hai tay cô đưa lên trên đầu cô, khiến cả cơ thể cô mở ra đón nhận nhịp điệu của anh.
Bộ ngực trắng như tuyết của cô run rẩy ép vào kính, bị ép và biến dạng dưới lực ma sát liên tục.
Mặc dù Thẩm Nguyệt Lâm đã nói với cô rằng người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong cửa sổ, nhưng Thời Anh vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ và bất an. Nước mắt cô không ngừng chảy xuống, âm đạo co rút lại, mị thịt bốn phương tám hướng vây hãm côn thịt khiến da đầu Thẩm Nguyệt Lâm tê dại.
Thẩm Nguyệt Lâm thấy vậy càng kích thích cô hơn: “Nói cho anh biết, người ở dưới có biết con gái Thẩm gia đang bị bố ép vào cửa sổ như thế này không?” Người đàn ông cong eo mà thúc mà luân động, côn thịt to lớn hiện rồi lại mất, nhị hoa bị gậy thịt cương ngạnh làm cho đỏ bừng sưng tấy.
Chất dịch nhớp nháp khi giao hợp làm ướt đẫm lông mu đen xì trên bụng dưới của người đàn ông, cả văn phòng tràn ngập âm thanh va chạm da thịt đầy dục vọng.
Thời Anh lắc đầu, không chịu nghe những lời nói dâm uế của anh.
Không biết qua bao lâu, hai chân Thời Anh run lên, Thẩm Nguyệt Lâm theo chuyển động của cô, quỳ xuống đất, đẩy cô vào giữa anh và tấm kính. Anh đâm vào cô rất sâu ở tư thế này. Anh Anh bị đóng chặt vào bộ phận sinh dục của anh, dường như cô có thể cảm nhận được mạch máu và kinh mạch của côn thịt trong cơ thể cô đang đập.

Bình luận

Để lại bình luận