Chương 74

Trí nhớ của Thời Anh coi như khá tốt, sau khi lục lọi trong đầu, cô chợt nhớ ra đây là số của A Lương.
Cô không khỏi nổi lên một lớp da gà, từ lần cuối cùng tạm biệt anh trong quán trà cô chưa bao giờ liên lạc lại với anh, lần này lấy được chiếc USB, cô cũng không nói cho anh biết.
Ngay cả chiếc điện thoại di động anh đưa cho cô trước đây cũng bị cô vứt đi sau khi rời Cẩm Nguyên.
Cô biết điều này đồng nghĩa với việc qua cầu rút ván, nhưng không biết vì lý do gì, cô chỉ không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh. Huống hồ, cô cũng đã trả tiền thù lao cho anh, giao dịch giữa họ, phải kết thúc rồi mới đúng.
Điều quan trọng nhất là, cô căn bản chưa bao giờ cho A Lương thông tin liên lạc của chiếc điện thoại di động này, rốt cuộc anh ta làm sao biết được.
Càng nghĩ càng thấy bất an, sau khi do dự hồi lâu, Thời Anh cuối cùng cũng đem số của Lương cho vào danh sách đen, tiện thể xóa luôn cả tin nhắn.
Nếu một ngày nào đó có thể hẹn gặp Bùi Dương Dương, cô nhất định phải hỏi cô ấy lai lịch của người đàn ông này…
Vào đêm mùng 2 Tết, Diệp gia tổ chức tiệc rượu, mời họ hàng bạn bè đến dự, dù sao cũng là cháu gái thất lạc nhiều năm trở về, vừa là để báo tin vui, vừa là để thuận tiện tụ họp làm quen với nhau.
Thời Anh vốn đang cảm thấy bản thân không quen tiếp xúc với họ hàng xa lạ, bất quá cũng may Diệp gia chỉ là một gia đình bình thường, không giống như Thẩm gia vốn thịnh vượng nhiều con cháu.
Diệp Thư Quỳnh là người con gái duy nhất của hai ông bà, trong quá khứ xảy ra quá nhiều chuyện, từ việc liên quan đến những kẻ đào phạm đến việc chữa trị cho Diệp Thư Quỳnh, khiến những năm qua cùng Diệp gia lui tới người thân cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Phần lớn đều là đồng nghiệp cũ và cấp dưới của cha Diệp mẹ Diệp, cũng như một số họ hàng bên phía ông lão, nói là một bàn, thực sự cũng chỉ có một bàn, thêm cả bốn người nhà Thời Anh, tổng cộng chỉ có mười người.
“Gọi là Anh Anh phải không? Ai da, cùng Diệp Thư Quỳnh lúc trẻ dáng dấp cũng thật giống nhau như đúc!” Người nói chuyện là con gái của anh cả cha Diệp, theo bối phận, Thời Anh nên gọi cô một tiếng dì họ.
Người dì họ này của cô là một người tính cách ngay thẳng nhiệt tình, mới gặp qua Thời Anh một lần đã vô cùng yêu quý, giống như một chiếc máy hát không ngừng lôi kéo cô trò chuyện, nào là hỏi cô học trường gì, đã có bạn trai hay chưa.
Khi biết cô đang học tại trường Đại học D, càng là hết lời khen ngợi, khen Diệp Thư Quỳnh phúc lớn, sinh được một cô con gái xuất sắc.
Diệp Thư Quỳnh có chút xấu hổ: “Chủ yếu là bên kia nhận nuôi con bé giáo dục rất tốt, chúng tôi… ai, kỳ thật cũng không làm gì cho con bé cả.”
Những ngày này người thân đã ít nhiều nghe nói, biết rằng cha mẹ nuôi của Thời Anh có điều kiện rất tốt, mười phần có tiền, chỉ là họ không khỏi nghi hoặc, liệu Thời Anh có thực sự nguyện ý quay trở lại cuộc sống bình thường sau khi có nền tảng gia đình tốt như vậy hay không?
“Vậy khi con bé trở về, cha mẹ nuôi con bé không nói gì sao? Về sau… mấy người cũng sẽ không còn qua lại?” Dì họ cô hỏi.
Về phần ân oán với Thẩm Nguyệt Lâm, Diệp gia một câu cũng không nói ra bên ngoài.
Theo góc độ của dì, đương nhiên là không hiểu, người bình thường đều cảm thấy, cô có nguồn tài nguyên tốt như vậy, dù thế nào đi nữa cũng không nên đoạn tuyệt, hơn nữa gia đình đã giúp mẹ cô nuôi cô hơn mười mấy năm, nói thế nào cũng đều có ơn, nếu thật sự không còn qua lại, cũng có phần quá đáng tiếc.
Bị hỏi như vậy, Diệp Thư Quỳnh nhất thời không biết giải thích thế nào, rốt cuộc sau này nên làm cái gì ngay cả bản thân cô cũng không biết rõ, cô sẽ không thể thay Thời Anh làm chủ, mọi thứ đều phụ thuộc vào những gì Thời Anh muốn.
“Cha nuôi của cháu còn chưa có kết hôn, ông ấy có điều kiện tốt, sau này sẽ có con của mình…” Nghe bọn họ bàn luận về thân thế của mình, Thời Anh nhịn không được xen vào.
Đầu tiên, cô nói với họ cô không có mẹ nuôi, chỉ có một cha nuôi.
Thứ hai chính là, sau này cha nuôi sẽ kết hôn và có con của mình, sẽ không quan tâm đến người con gái nuôi là cô, cho nên dù hai nhà không qua lại với nhau cũng không sao cả.
Khi nhắc đến Thẩm Nguyệt Lâm, trái tim cô liền cảm thấy một cỗ khó chịu không thể giải thích, nhắc đến chuyện con cái, cảm giác trong lòng càng kì quái hơn.
Mối quan hệ này rất loạn, ở đây không ai biết rằng, trong bụng của cô, mấy ngày trước còn có đứa con của cha nuôi…
Giọng nói của Thời Anh nghe có vẻ không tốt lắm, lời nói rơi vào tai người khác, chỉ cho rằng cô đối với cha nuôi có chỗ bất mãn, suy nghĩ kỹ một chút, cũng không khó lý giải, mặc dù điều kiện ưu việt, nhưng cô cũng không phải con ruột, đoán chừng nhìn bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp vậy thôi, nhưng sâu thẳm trong lòng, chung quy vẫn không bằng cha mẹ ruột.

Bình luận

Để lại bình luận