Chương 79

Có một cô gái đang nằm trên chiếc giường trắng tinh.
Xung quanh là một khoảng không tối tăm, cô cố gắng mở mắt ra, nhưng ánh sáng phía trên đầu khiến cô khó nhìn rõ.
Đây không phải là một căn phòng, mà giống một không gian lộ thiên quỷ dị, môi trường xa lạ và không riêng tư khiến cô vô cùng bất an.
Cô gái hơi hơi nghiêng đầu, cố gắng tránh đi ánh đèn, quan sát xung quanh, may mắn thay, dường như có một chiếc điện thoại di động ở bên gối, màn hình vẫn đang bật.
Trong lòng cô lóe lên một tia hy vọng, có chiếc điện thoại di động, cô liền có thể gọi điện và tìm người đến cứu mình rời khỏi nơi địa phương quỷ quái này.
Đúng, gọi cho Thẩm Nguyệt Lâm, Thẩm Nguyệt Lâm sẽ đến cứu cô.
Cô vô thức chuẩn bị cử động cánh tay, nhưng lại không thể phát huy được chút sức lực nào, cô gái lại cử động ngón tay, phát hiện toàn thân đều mềm nhũn, giống như bị thứ gì đó phong ấn, vững vàng giam cầm khiến cô gần như không thể động đậy.
Điện thoại di động ở ngay trước mặt nhưng lại ngoài tầm với.
Cô gái không hề từ bỏ, biết không thể cử động tay, cô lại tính toán há miệng, cố gắng gọi trợ lý giọng nói bằng điện thoại di động.
Lời vừa đến khóe miệng, lại giống như người câm, không thể phát ra âm thanh, cổ họng đau nhức dữ dội, ngay cả việc nuốt cũng vô cùng khó khăn.
Trên màn hình điện thoại di động, viên pin màu đỏ đang giảm dần theo thời gian, từng giây từng phút.
Cô giống như một người thực vật, chỉ có thể nhìn hy vọng ở ngay trước mắt mà bất lực không làm được bất cứ điều gì.
……
Tiểu khu Nam Hà Viên
Lyon bị đánh thức bởi axit sulfuric.
Cho dù là người ngang ngạnh đến đâu, cũng không thể chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo này, ngay khi nó đổ xuống người, hắn lập tức kêu lên đau đớn, quần áo trên lưng nhanh chóng bị đốt cháy, da thịt thối rữa dưới sự ăn mòn dữ dội, phát ra âm thanh “tư tư” sôi trào giống như đồ nướng vỉ.
Ngay sau đó, một chậu nước lạnh dội khắp người hắn, phản ứng thiêu đốt giữa axit mạnh và nước khiến hắn kêu rên liên hồi.
Trong không khí tràn ngập một cỗ chua chát mùi hôi tanh gay mũi, trên lưng Lyon máu thịt be bét, máu trộn lẫn với mủ cùng nước thải, thấm đẫm toàn bộ mặt đất, tràng diện (*) vô cùng thê thảm.
(*) 场面 (chǎngmiàn) Tràng diện (trường diện): Một pha, cảnh trong kịch, phim; Cảnh đời trong tác phẩm văn học; Một tỉnh cảnh nào đó; Vẻ bề ngoài.
Nhưng mặc cho bản thân bị tra tấn đến mức gần như không còn một bộ phận nào nguyên vẹn trên cơ thể, hắn vẫn như cũ miệng kín như bưng, không chịu tiết lộ dù chỉ nửa chữ.
Lyon nằm rạp trên mặt đất, liếc nhìn que hương đang cháy trên bàn thờ Phật, lúc này đã gần như thấy đáy, đồng hồ đếm ngược trên màn hình TV cũng đang giảm dần từng chút một.
Như thể sự tra tấn vô nhân đạo kia không thuộc về mình, hắn vẫn không chút kiềm chế bản thân, sự hưng phấn cùng khoái ý nơi đáy mắt ngược lại khó mà che giấu, Lyon cười dữ tợn: “Thẩm Nguyệt Lâm… ngươi không phải thần thông quảng lớn lắm sao? Như thế nào tìm người lại lao lực vậy?”
Hắn đã sớm biết Thẩm Nguyệt Lâm sẽ không công mà trở về, liền đợi anh ủ rũ cúi đầu trở lại, khoái chí quan sát trò hay.
Hắn chính là muốn tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lâm.
“Không bằng thế này đi… Ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta, biết đâu ta sẽ phát lòng từ bi, để cho ngươi nhìn cô ấy lần cuối.” Hắn nói khoác không biết ngượng mồm, tiếp tục lao vào chỗ chết trào phúng khiêu khích.
Thẩm Nguyệt Lâm đã không còn sự tỉnh táo và trấn định như ban đầu, hai tay của anh nắm chặt thành quyền, toàn thân tràn đầy sát khí hung hãn, gọi thủ hạ tới, ra lệnh: “Đi quật mộ của Lương gia và mộ của Tạ Thanh Ảnh lên cho tôi, Lương tổng không phải thích phát sóng trực tiếp sao? Đem tro cốt của những người này móc cho chó ăn, trực tiếp cho hắn nhìn.”
“Chết cũng đã chết rồi, ngươi cho rằng ta quan tâm tới chuyện này sao?” Lyon cười lạnh, một chút cũng không quan tâm.
Đối với hắn, mọi sự tra tấn về thể xác và tinh thần giờ đây chẳng là gì cả.
Chỉ khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lâm đau đớn mất khống chế, hắn mới cảm thấy hạnh phúc trà trề.
Thời gian trôi qua từng chút một, mọi phương pháp đều đã được thử qua, nhưng không có một tia hiệu quả.
Thẩm Nguyệt Lâm bóp lấy cổ Lyon, kéo hắn ta vào góc, một quyền lại một quyền nện xuống mặt hắn.
“Nói!! Cô ấy ở đâu?!” Đôi mắt của Thẩm Nguyệt Lâm đỏ lên, anh gầm lên giận dữ, hận không thể đem hắn bằm thây vạn mảnh.
Lyon máu me đầy mặt, nhưng hắn chỉ mỉm cười, đáy mắt hiện lên khoái cảm trả thù, thưởng thức sự phẫn nộ và sụp đổ của Thẩm Nguyệt Lâm.
“Khục…Khục, còn hai mươi phút…Không còn kịp rồi…Hahahahahahahaha” Lyon lúc này đã bị đủ loại cực hình giày vò đến hết sức yếu ớt, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng đều tốn sức, bên miệng không ngừng ho ra máu.
Hắn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay Thẩm Nguyệt Lâm, trong mắt tràn đầy đắc ý.
“Ngươi… không thể cứu được cô ấy…”
Bởi vì có trì hoãn, cho nên hiện trường vụ nổ vẫn chưa được truyền đi, lúc này Thẩm Thời Anh có lẽ đã sớm bị tạc thành pháo hoa, không còn khả năng sống sót.
“Cô ấy ở đâu?! Nói a!!!” Thẩm Nguyệt Lâm lấy ra một khẩu súng, dí vào trán Lyon, trên cổ gân xanh nổi lên, hai tay run rẩy.
Đã đến nước này, cho dù biết địa chỉ cũng không còn ý nghĩa, bất quá Thẩm Nguyệt Lâm vẫn không từ bỏ việc hỏi Lyon về tung tích của Thời Anh.
“Quỳ xuống… cầu xin ta…” Lyon vừa cười vừa nói, vết máu loang lổ trên mặt gần như không thể thấy rõ khuôn mặt.
Thẩm Nguyệt Lâm đưa tay bắn một phát, bắn vào đầu gối hắn ta.
“Nói hay không!!” Giọng Thẩm Nguyệt Lâm khàn khàn, rống lên như thú bị nhốt lồng.
Lyon đau đớn kêu thảm, đầu gối lập tức đầy máu, nhưng hắn vẫn chết cũng không mở miệng, chỉ nhìn Thẩm Nguyệt Lâm mà cười điên cuồng.
Trên màn hình TV, những con số đỏ tươi không ngừng nhảy lên giảm dần làm người ta nghẹt thở tuyệt vọng…
“Phù phù.”
Cuối cùng, tại thời điểm chỉ còn một phút cuối cùng, người đàn ông đã quỳ xuống trước mặt Lyon.
Mọi sự giận dữ trong anh đều biến mất, chỉ còn lại nỗi buồn bi thương tuyệt vọng.
“Xin ngươi… nói cho ta biết, cô ấy ở nơi nào…” Giọng Thẩm Nguyệt Lâm run run, vô cùng hèn mọn, anh chống một tay xuống đất, cúi thấp đầu, cảm giác như có một nhát dao đâm vào tim.
Đời này anh chưa bao giờ quỳ gối trước bất kỳ ai, thậm chí ngay cả một câu yêu cầu giúp đỡ cũng chưa bao giờ nói qua.
Vậy mà lúc này, anh lại cam nguyện quỳ xuống, đánh mất hết thảy phẩm giá chỉ vì một câu trả lời không thể thay đổi được kết quả.
“Hahaha… Ngươi cũng có ngày hôm nay… Ngươi cũng có ngày hôm nay…” Lyon cười đến ho khan kịch liệt, nước mắt và máu chảy đầy mặt, hắn giống như nhìn một con chó nhà có tang (*), thưởng thức dáng ver chật vật của Thẩm Nguyệt Lâm.
(*) 丧家之犬 (sàng jiā zhī gǒu): Tang gia chi khuyển: Ngụ ý chỉ người mất chỗ dựa, không có nơi nào để đi hoặc đang hoảng sợ.
Sáu năm.
Hắn ròng rã đợi sáu năm, mối thù từ trên xuống dưới của nhà họ Lương hắn, cuối cùng cũng chỉ chờ cái quỳ của Thẩm Nguyệt Lâm.
6,5,4,3,2,1
Việc đếm ngược đã hoàn toàn kết thúc.
“Bành…” Cùng với tiếng nổ lớn phát ra từ TV, giây tiếp theo, màn hình trực tiếp chìm vào bóng tối vô tận do mất tín hiệu.
Hết thảy,
đều kết thúc.
(ps: Tôi nếu là lúc này viết một cái toàn văn xong, các bạn có thể hay không mắng chết tôi?)

Bình luận

Để lại bình luận