Chương 80

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 80

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thẩm Nguyệt Lâm kinh ngạc nhìn màn hình TV, nơi đó mới vừa rồi còn có thân ảnh của một cô gái, nhưng lúc này đã đen kịt một màu.
Trán anh đã toát đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy kịch liệt, nước mắt rơi xuống, trái tim như bị xé toạc, gây ra đau nhức khôn cùng.
“Không có khả năng… không có khả năng…” Tinh thần của anh bị đả kích nặng nề, dần dần bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng hốt, không ngừng lẩm bẩm.
Tiếng nổ ngắn ngủi còn đọng lại trong tai anh, mọi thứ đều hư ảo như một giấc mơ, rõ ràng mới cách đây vài ngày, Thời Anh còn tươi sống đứng trước mặt anh, cô làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Anh không tin cô gái trong màn hình là cô, nhất định là giả.
“Ngươi gạt ta!!!” Anh loạng choạng đứng dậy, tóm lấy Lyon đang nằm trên mặt đất. “Cô ấy không có khả chết!!! Ngươi gạt ta! Tất cả các ngươi đều thông đồng… ngươi ở đây gạt ta! ”
Nỗi bi thương dâng trào dường như khiến anh quên mất người đàn ông trước mặt chính là kẻ đã sát hại người mà anh yêu, Thẩm Nguyệt Lâm cố chấp khiến Lyon phải thừa nhận rằng hắn đã nói dối anh hết lần này đến lần khác.
Chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ dạng này của Thẩm Nguyệt Lâm, chỉ là cái chết của một người phụ nữ lại khiến anh thất thố đến mức này, hiển nhiên biến anh thành một kẻ mất trí điên rồ, nào còn nửa điểm bộ dáng cao ngạo trước đây.
Lyon bị anh đem cổ áo nâng lên không trung, toàn thân đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn không nhịn được bật cười: “Ha ha ha… Thẩm Nguyệt Lâm… Ngươi ngay cả một người phụ nữ cũng cứu không được… ”
Hắn mỉm cười với những giọt nước mắt chảy dài trên mặt, loại tư vị này mấy năm trước hắn đã từng trải qua, và bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt anh.
Nhìn bộ dáng đau khổ của Thẩm Nguyệt Lâm, trong lòng Lyon chợt cảm thấy vui vẻ, mối hận thù kéo dài suốt sáu năm vào lúc này cuối cùng cũng được giải phóng.
“Số 115 đường Gia Hoa, quận Thanh Hà, ngươi lớn khái có thể đi đến nhặt xác, a… Ta quên mất, cô ta sớm đã thịt nát xương tan… Chết không toàn thây… Hahahahahaha”
Thấy anh đã trở nên điên loạn, thậm chí bắt đầu lừa mình dối người, Lyon cuối cùng cũng giáng cho anh một kích chốt hạ, nhường anh tự mình đi đến hiện trường để chứng kiến ​​và xác nhận cái chết của Thẩm Thời Anh.
Lyon tưởng tượng ra, khi Thẩm Nguyệt Lâm nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn đó, chắc chắn khung cảnh sẽ càng thêm náo nhiệt.
“Không… Ta không tin, ngươi gạt ta.” Trong mắt Thẩm Nguyệt Lâm tràn đầy sự trống rỗng cùng tĩnh mịch, anh buông tay, để Lyon tê liệt ngã xuống mặt đất.
Anh giống như người mất hồn, từng bước một bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Anh Anh đang đợi tôi ở nhà… Cô ấy đang đợi tôi ở nhà.”
Lyon nhìn anh rời đi, trong lòng vốn cảm thấy một hồi khoái chí, nhưng khi nhìn thấy cánh cửa đóng lại, hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã cảm thấy một cơn đau truyền đến từ phía sau đầu, một giây sau liền hôn mê bất tỉnh.
……
“Đường Gia Hoa cách đây bao xa?” Lúc này Thẩm Nguyệt Lâm đang trên đường đi đến quận Thanh Hà.
Anh ngồi ở ghế sau xe, bắt chéo đôi chân dài, khuôn mặt điềm tĩnh, thần sắc thanh tỉnh và nghiêm nghị, hoàn toàn trái ngược với người đàn ông thất thố vừa rồi.
“Chính xác là một giờ.” Giọng nói của Vệ Bá vang lên từ tai nghe.
Thẩm Nguyệt Lâm lạnh giọng ra lệnh: “Báo cho cảnh sát bên kia dẫn chó cảnh sát đến kiểm tra hiện trường trước, nếu phát hiện thì đừng vội lao vào giải cứu, hãy làm theo chỉ dẫn của tôi.”
“Đã rõ.”
Thẩm Nguyệt Lâm tháo đồng hồ trên cổ tay ném sang một bên, đeo đồng hồ mới vào, nói tiếp: “Để mắt tới Lương Đống, chặn tín hiệu của toàn bộ Nam Hà Viên.”
“Đã rõ.”
Mọi chuyện quay trở lại một giờ trước, tức là khoảng 1 giờ 30 chiều, sau khi Thẩm Nguyệt Lâm hoàn thành xong mọi công việc không lâu, anh nhận được báo cáo của vệ sĩ về tình trạng hôn mê của Lyon.
Trong điện thoại, anh im lặng một lúc, trong đầu nảy ra một ý tưởng, Thẩm Nguyệt Lâm trả lời: “Chắc chắn hắn đã dùng thuốc mê, muốn trốn tránh thẩm vấn bức cung, cho đến khi đồng hồ đếm ngược trên quả bom kết thúc. Các ngươi mau chóng tìm mấy bác sĩ đến tiêm cho hắn một loại thuốc gây tỉnh táo, nhất định phải đảm bảo hắn sẽ tỉnh lại sau hai mươi phút, tôi lập tức trở về.”
“Thông báo cho bộ phận kỹ thuật để thực hiện một số hiệu ứng đặc biệt dựa trên video trên TV, sau hai mươi phút giao cho tôi”
Kỳ thực, sau khi tìm thấy Lyon, Thẩm Nguyệt Lâm đã phân tích ra Thời Anh chắc chắn vẫn đang ở trong thành phố D, bởi vì từ lúc định vị biến mất cho đến khi anh đuổi tới Nam Hà Viên, mới vẻn vẹn chỉ có chưa đầy một giờ, Lyon ngay cả có cánh, cũng không có cách nào mang theo Thời Anh đang bất tỉnh ra khỏi thành phố D trong vòng một giờ.
Cho nên chỉ cần biết địa chỉ là có thể kịp thời giải cứu Thời Anh, cách trực tiếp và chắc chắn nhất chính là trực tiếp hỏi Lyon.
Sau khi Thẩm Nguyệt Lâm trở lại Nam Hà Viên, anh lập tức bố trí người kéo rèm trong phòng Lyon, bật hết đèn lên để chiếu sáng.
Trong phòng, đồng hồ, điện thoại di động và tất cả các vật dụng liên quan đến thời gian của vệ sĩ trong nhà đều được điều chỉnh thủ công đến ba giờ sau, ngay cả nhang trên bàn thờ Phật cũng bị bẻ gãy, một lần nữa nhóm lửa lại, làm giả khói bụi.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, đem video đã chuẩn bị sẵn kết nối lại với TV, Thẩm Nguyệt Lâm mới bắt đầu ra lệnh cho thuộc hạ đánh thức Lyon.
Nói cách khác, khi Lyon tỉnh dậy nhìn thấy tất cả những vật thể liên quan đến thời gian xung quanh mình, tất cả bọn họ đều nói với hắn rằng chỉ còn chưa đầy nửa giờ nữa là vụ nổ sẽ xảy ra.
Trên thực tế, mới chỉ có một tiếng rưỡi trôi qua, bên ngoài trời vẫn còn sáng nên việc kéo rèm và bật đèn sẽ khiến hắn có ảo giác rằng trời đã tối.
Thẩm Nguyệt Lâm hiểu rõ, chỉ khi để Lyon tận mắt chứng kiến ​​vụ nổ đã xảy ra cùng với việc anh bất lực trước cái chết của Thời Anh, thì Lyon mới có thể buông bỏ cảnh giác, nói địa chỉ ra.
Anh càng tỏ ra chật vật, càng là đau đớn, Lyon càng sẽ tin nó là thật, càng sẽ đắc ý quên mình.
Nếu Lyon muốn nhìn thấy trận chiến này với phần thắng nắm chắc trong tay, anh cũng không ngại biểu diễn cho hắn xem một vở kịch.
Cho dù đã biết được địa chỉ, nhưng Thẩm Nguyệt Lâm cũng không dám buông lỏng, anh vốn có thể ngay tại chỗ đưa Lyon quy thiên, bất quá để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn là lưu lại cho hắn một cái mạng chó.
Anh không dám đánh cược mạng sống của Thời Anh…
“Ngài Thẩm, chúng tôi đã tìm thấy cô Thẩm!” Giọng nói vui mừng và kích động của Vệ Bá phát ra từ tai nghe của Thẩm Nguyệt Lâm.
Vệ Bá lúc này đã đuổi đến hiện trường, giao những mẫu vật có mùi của Thời Anh cho chó cảnh sát đánh hơi. Chó cảnh sát dẫn họ dừng lại trước một kho lạnh dưới lòng đất ở số 115 đường Gia Hoa, mặc dù cánh cửa đã bị khóa, nhưng đối với những nhân viên chuyên nghiệp thì việc mở nó cũng không phải việc khó gì.
Thẩm Nguyệt Lâm liếc nhìn đồng hồ, nói: “Kiểm tra xem hiện trường có vật phẩm nguy hiểm nào không, với tính cách của Lương Đống, hắn sẽ không thể không suy nghĩ đến khả năng giải cứu, chú ý an toàn, hai mươi phút nữa tôi sẽ đến. ”
“Vâng!” Mặc dù đã theo Thẩm Nguyệt Lâm nhiều năm, nhưng Vệ Bá lúc này cũng không khỏi không bội phục trình độ làm việc kín đáo của Thẩm Nguyệt Lâm, ngay cả khi bản thân gặp phải nghịch cảnh lớn, cũng có thể không rõ chi tiết mà an bài tốt hết thảy mọi thứ, làm đến một giọt nước cũng không thể lọt qua.
Cuộc giải cứu này ngay từ khi bắt đầu, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của anh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận